Dị Thường Sinh Vật Kiến Văn Lục [Reconvert]

Chương 3 : Sói


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Tai sói? Hác Nhân lập tức sững sờ tại chỗ, sau khi Lily đi ra xa một khoảng cách mới dùng sức xoa xoa con mắt, chờ lúc hắn định thần lại, thì trước mắt vẫn là cô bé tóc ngắn đó. Nhưng mà hắn thật dám khẳng định vừa nãy chính mình thật sự nhìn thấy một đôi tai đầy quái dị! Hắn thậm chí có thể rõ ràng nhớ lại dáng dấp đôi tai kia: Hình tam giác, mọc ở trên đỉnh đầu Lily, dựng thẳng đứng đầy sống động, mặt trên bao trùm lông tơ đẹp đẽ màu trắng bạc, chắc chắn sẽ không sai! Hác Nhân luôn luôn rất tin tưởng thị lực và trí nhớ ngắn hạn của mình. Nhưng hiện tại trên đầu Lily không có gì, hơn nữa hình ảnh vừa nãy quá vi phạm lẽ thường, vì lẽ đó hắn vẫn vỗ vỗ mặt lầm bầm lầu bầu an ủi mình: “ Sao hôm nay buồn ngủ sớm thế nhỉ, còn ra sinh ảo giác nữa chứ." "Chủ nhà ngươi mới vừa nói cái gì?" Lily đột nhiên quay đầu nhìn sang, đôi mắt sáng to dưới màn đêm tràn đầy sức sống, "Ảo giác cái gì?" Hác Nhân thầm nói lỗ tai cô nương tốt thật, vừa nãy mình nói thầm nhỏ giọng như vậy đều bị nàng nghe thấy, nhưng trên mặt hắn không biểu hiện ra, chỉ tùy ý vung vung tay: "Không có chuyện gì, ta nhìn lầm. Đi nhanh lên, tối nay còn phải dàn xếp tốt chỗ ở cho ngươi." "Há, " Lily gánh cái rương to lớn đi ở phía trước, lúc đi miệng cũng không rảnh rỗi, "Đúng rồi chủ nhà gần đây có chỗ ăn cơm không? Ta còn chưa ăn gì... Nếu không hôm nay ăn ở nhà ngươi nhé? Ta trả tiền cơm. Eh chủ nhà ngươi sao lại đi ở phía sau a, ngươi đi phía trước dẫn đường chứ, ta không biết đường..." Hác Nhân hai ba bước chạy tới, chỉ cảm thấy cô nương nói liên miên cằn nhằn này tính tình ngố một tí, nhưng cách nói chuyện thẳng thắn cũng rất thú vị, lập tức thuận miệng trả lời: "Không có chuyện gì, ta bao cơm, ngược lại nhà giờ chỉ có một mình ta, nấu nhiều ít đều là một nồi cả." Hắn vừa dứt lời, âm thanh "Phành phạch" vừa nãy đột nhiên lần thứ hai từ phía trên truyền đến! Lần này hắn ngẩng đầu nhanh hơn so với vừa nãy, và thật sự nhìn thấy một cái bóng đen hình dơi lớn như con diều hâu từ trong bầu trời đêm xẹt qua! Hắn đương nhiên sẽ không nghĩ đó thật là con dơi, chỉ cho rằng là chim lớn nơi nào đó bay tới khu dân cư kiếm ăn: Chỗ này đi ra ngoài không bao xa là đất hoang, tình cờ có chim hoang dã bay đến khu dân cư cũng không kì lạ, nhưng hắn lo lắng Lily đối với chỗ này có ấn tượng xấu, liền thuận miệng động viên: "Đừng lo lắng, khả năng là chim hoang dã bay vào, chỗ này cách đất hoang rất gần." Âm thanh của Lily đột nhiên từ địa phương rất gần truyền đến, nghe có chút gấp gáp: "Chủ nhà, nếu không ngươi đi trước đi, ta... ta đuổi theo sau, ta còn có tí việc!" Hác Nhân nghe vậy sững sờ, thuận miệng nói rằng: "Như vậy sao được, ta dẫn đường cho ngươi, chỗ này đường nhỏ ngõ rẽ nhiều, ở chỗ này trọ cũng dễ lạc đường... Eh ngươi dính vào gần như thế làm gì?" Hắn lúc này mới chú ý tới tiếng nói Lily lúc nãy rất gần, kết quả quay đầu nhìn lại thì thấy mặt cô nàng cách mình chỉ có mấy tấc, cặp mắt to dị thường sáng ngời nhìn mình chằm chằm, tuy rằng đẹp đẽ nhưng ở trong bóng tối thật sự đáng sợ, Hác Nhân lúc đó liền nhảy về sau hơn nửa mét: "Ta cho ngươi biết! Ta là người đứng đắn!" Đây là tật xấu hắn, lúc sốt sắng lên miệng liền chạy xe lửa. Không biết có phải ảo giác hay không, Hác Nhân phát hiện trên mặt Lily có chút cấp bách, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm một chút, lại dùng sức giật mũi mấy lần: "Chủ nhà ngươi đi trước đi, ta thật có thể đuổi theo ngươi, ta nhớ kỹ mùi của ngươi rồi... Ai za ngươi làm sao dông dài thế, ta thật sự có chuyện muốn làm!" "Không được!" Hác Nhân cũng bắt đầu bướng lên rồi, hắn thậm chí không để ý tới việc thảo luận "Nhớ kỹ mùi của ngươi" là ý làm sao rồi, chỉ nghiêm mặt, "Chẳng may có chuyện làm sao bây giờ? Lúc tối lửa tắt đèn muốn ta vứt ngươi tại chỗ này? Trong lòng ta không chấp nhận được —— ngươi đến cùng có chuyện gì không thể nói a?" Như chương 1 đã nói, Hác Nhân đúng là người tốt —— ít nhất là người bình thường có trách nhiệm tâm lý, là hắn dắt Lily tới chỗ này, vì lẽ đó hắn tự giác rằng mình có trách nhiệm đưa đối phương an toàn đưa đến nhà, tuy rằng đây là một cô bé có khí lực vô cùng lớn, nhưng chuyện này không quan hệ để quyết định của hắn: Vạn nhất cô nương này thật bị làm sao, lương tâm hắn bất an. Hơn nữa hắn cũng nghĩ không thông, cô gái này mới từ nơi khác đến thì có chuyện quan trọng gì muốn làm ở nơi khỉ ho cò gáy này? Sắc mặt Lily đã rất gấp, hơn nữa cử chỉ bắt đầu kỳ quái rõ ràng hơn: Nàng đem rương lớn của mình đặt xuống đất, phát sinh một tiếng vang lớn cái "Đùng", sau đó không ngừng ngẩng đầu nhìn chung quanh chu vi tường cao, hai bên con đường nhỏ này đều là nhà nhỏ cũ kỹ hai, ba tầng , đây là tượng trưng của sự giàu có trong thời kỳ huy hoàng của nơi đây, nhưng mà vật đổi sao dời, ngày xưa căn nhà ngăn nắp cũng đã biến thành nhà cũ, chỉ còn hai bên tường cao thấp không đều khiến con đường nhỏ hai bên tối om om, bầu trời đêm ở kiến trúc này chỉ còn một đường hẹp dài. Mà tầm mắt Lily nhanh chóng dao động trên những bờ tường này, đồng thời nàng bắt đầu co rúm mũi nhiều lần, hình như đang cố gắng từ trong không khí nhận biết cái mùi gì, tay chân còn nhẹ nhàng hoạt động. Thấy cảnh này, Hác Nhân ngu ngốc đến mấy cũng ý thức được tình huống không đúng, tuy rằng hắn vẫn cảm thấy cô nương trước mắt này khắp mọi mặt đều kỳ kỳ quái quái, nhưng hai tiếng vang kỳ quái vừa nãy trên bầu trời đã khiến thần kinh của hắn có chút căng thẳng, bởi vậy hắn không rảnh quan tâm chuyện khác, mà bây giờ nhìn thấy cử chỉ kỳ lạ của Lily, hắn tự nhiên biết đối phương phát hiện cái gì: "Lily à... Làm sao?" "Gọi ta Lily là được, " đối phương theo bản năng nói một câu, sau đó kinh ngạc nhìn Hác Nhân, "Nha chủ nhà làm sao ngươi còn chưa đi?" "Vừa nãy ta nói ngươi đều không nghe đúng không?" Hác Nhân cẩn thận từng li từng tí một dựa đến bên cạnh Lily, tuy rằng giọng nói nhẹ nhàng nhưng nắm đấm đã nắm chặt, hắn không nhìn ra chu vi có gì dị thường, nhưng mà hắn xác thực cảm giác không khí nơi này trở nên quái lạ, một mùi máu tanh nhàn nhạt, bắt đầu tràn ngập từ bóng tối bốn phương, hoàn toàn không phù hợp với cái thời tiết mát mẻ này—— thành thật mà nói, hắn cảm giác bắp chân có chút run. Hác Nhân tự nhận rất dũng cảm, nhưng ngươi không ngăn được tình huống quái lạ trước mắt a. Mãi đến tận hiện tại Hác Nhân cũng không biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, hắn từng nghe nói rất nhiều chuyện quái dị nơi đô thị và chuyện quỷ phiên bản hiện đại, bao gồm mấy loại hình oan hồn trong hẻm nhỏ hay quỷ đứng ngã tư đường, nhưng xưa nay hắn đều coi đó là thú tiêu khiển lúc trà dư tửu hậu,nhưng mà hiện tại chuyện này xếp vào loại nào? Lúc bắt đầu hắn còn có thể cho là thần kinh mình quá nhạy cảm cùng với việc bị cử động quái dị của Lily "Cảm hoá" để giải thích, nhưng theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong không khí mùi máu tanh đã nồng nặc đến mức hầu như đưa lưỡi ra là thấy vị ngọt, gió mát bốn phương tám hướng đã khiến người ta hơi thở ra sương, hắn cho dù tin tưởng khoa học từ chối mê tín đến đâu cũng biết mình gặp gỡ chuyện không bình thường. Thời khắc này hắn đột nhiên nhớ tới, vừa nãy Lily gấp gáp thúc hắn rời đi, cô nương này từ lúc "Chu vi tất cả bình thường" cũng đã có biểu hiện cảnh giác, nhớ tới đối phương làm tốt đề phòng trong trạng thái không hốt hoảng chút nào... Hắn lập tức rõ ràng, cô nương bị mình oán thầm là "cô nàng ngố" hoàn toàn biết là chuyện gì xảy ra! "Mẹ ơi, rốt cuộc cái tuyến thế giới nào bị lệch thế, ta làm sao gặp gỡ tình huống này..." Hác Nhân cẩn thận từng li từng tí một nhìn bốn phía, chịu đựng mùi máu tanh gay mũi cùng với lạnh giá ở khắp mọi nơi, cảm giác tư duy của mình bắt đầu thong thả chậm lại, "Mẹ kiếp, đây vẫn là thế giới hiện thực sao, nhân sinh hạnh phúc cần khoa học ở đâu rồi?" "Chủ nhà, xin lỗi để ngươi bị cuốn vào, ‘con vật’ này khả năng là tìm đến ta, " âm thanh Lily đột nhiên từ phía sau Hác Nhân truyền đến, mang theo một tia khàn giọng, "Ngươi là người tốt, so với ta trước đây gặp gỡ người đều tốt hơn, vì lẽ đó ta sẽ tận lực giúp ngươi sống sót, ta bảo đảm!" "Thời điểm như thế này cũng đừng phát thẻ người tốt được không..." Hác Nhân hàm răng run lên, nhưng vẫn là quay đầu nhổ nước bọt, nhưng mà khi hắn nhìn thấy dáng dấp Lily sau khi liền nói không ra lời: Một thiếu nữ gần như xa lạ đứng ở bên cạnh mình, nàng tóc bạc tới eo, dung mạo tú lệ, nhưng mà nàng có một đôi con ngươi dị dạng màu vàng, hoàn toàn không thuộc về loài người, cặp con ngươi vàng nhạt kia ở dưới màn đêm thậm chí còn hơi phát ra phát sáng, là hào quang hoàn toàn khác cùng với phản quang của bình thường con mắt, một đôi tai màu trắng bạc như tai sói ở đỉnh đầu nàng dựng thẳng đầy sức sống, ở trong gió rét thỉnh thoảng run run, cũng nhạy bén không ngừng chuyển hướng bốn phía, bắt lấy từng cái âm nguyên yếu ớt. Mà phía sau thiếu nữ, một cái đuôi màu sáng bạc từ trong khe quần chui ra, đang lắc qua lắc lại trong không khí. Một cô bé giống như sói...hoặc nói theo phương thức hiện đại bây giờ là … thuộc tính tai thú? Hác Nhân không biết tại sao mình còn có thể cằn nhằn những thứ này, nhưng hắn biết rằng, nhân sinh của mình có việc vui lớn rồi. Nếu như sau hôm nay hắn còn có nhân sinh.