Dị Thường Sinh Vật Kiến Văn Lục [Reconvert]

Chương 26 : Gọi lại


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Trong nhà có thêm hai cái khách trọ dị chủng tộc, mới đầu Hác Nhân còn cho là cuộc sống của mình chẳng mấy chốc sẽ triệt để long trời lở đất, từ đây cáo biệt cuộc đời một ngày ba bữa dầu muối gạo củi tiểu dân sinh hoạt,bắt đầu nhân sinh giang hồ áo trắng như tuyết, qua lại như gió đông, hàng ngày đánh xong X-Men rồi đi chiến Avengers, kết quả ba, bốn ngày qua đi, hắn phát hiện ngày tháng vẫn cứ trôi qua như vậy: Trong nhà hai cái cô nương hầu như chẳng thay đổi nhịp điệu hằng ngày của hắn một tí xíu nào hết. Sinh hoạt mỗi ngày của Lily là như vậy: Ngủ, ăn cơm, ăn cơm, ăn cơm, đánh nhau với Vi Vi An, về phòng viết tiểu thuyết—— đừng quên em gái này còn có cái giả thiết là một nhà văn nhé. Nói chung cô nương người sói sinh hoạt đơn giản nhưng lại có ý định nghĩa, bản thân nàng cũng rất tự vui vẻ với mình. Mà sinh hoạt mỗi ngày của Vi Vi An thì càng muôn màu muôn vẻ một ít: Ngủ, ăn cơm, đánh nhau cùng Lily, ra ngoài tìm việc làm, bị cho nghỉ việc, rồi tìm việc làm, bị đuổi việc, lại tìm việc làm, rồi được mời nghỉ việc... Nói thật nàng xui xẻo đến cả Hác Nhân cũng không nhìn nổi, ngươi có tin có người ba ngày đổi ba lần việc? Một mặt Hác Nhân kinh ngạc với hiệu suất tìm việc làm của Vi Vi An, ở một địa phương xa lạ không người quen biết mà cứ tìm việc làm một lần tuyển một lần trúng, mặt khác thì lại kinh ngạc với trình độ xui xẻo của cô quỷ hút máu này: Cho tới bây giờ công việc mà Vi Vi An duy trì thời gian dài nhất là không vượt quá ba giờ... Chỉ tiếc Hác Nhân cũng không tận mắt chứng kiến sự xui xẻo của cô nương này, mỗi lần đều chỉ nhìn thấy Vi Vi An cúi đầu ủ rũ trở về mới biết nàng phá hoại công việc của mình, nếu như có cơ hội nên đi cùng nàng xem một chút đến cùng nàng làm thế nào mà mất việc cho nổi. Hai cái nữ siêu nhân sinh hoạt chính là như vậy, mỗi người có một điểm vớ vẩn của riêng mình, nhưng cũng không vượt qua phạm trù Hác Nhân quen thuộc hằng ngày, Vi Vi An cũng không có "Thói quen săn mồi"mỗi nửa đêm bay ra ngoài tìm người hút máu, nửa đêm canh ba Lily cũng sẽ không quay đầu lên mặt trăng gào khan một cổ họng, sau đó biến thành người sói ra đất hoang bắt thỏ, các nàng sinh hoạt như nhân loại bình thường, hơn nữa nghe nói các nàng từ khi sinh ra tới nay chính là như vậy, điều này làm cho Hác Nhân sau khi thất vọng cũng có chút vui mừng: Hắn không cần lo lắng phải đánh nhau với X-Men hay Avengers... Ám ảnh của cơn ác mộng mấy ngày trước mang đến tựa hồ đã tan thành mây khói, ngoại trừ lúc thức dậy còn khiến người ta trong lòng có chút run rẩy, Hác Nhân đã đem nó tạm thời thả ở sau gáy, hiện tại hắn đang kiên trì chờ đợi cái nữ thần không quá bình thường kia lúc nào trở về, đồng thời quen thuộc dần dần với tập tính của hai cái khách trọ mới trong nhà. Lily sáng sớm liền đang bận đánh răng rửa mặt chọn quần áo, có vẻ muốn ra ngoài, cô nương người sói này có lúc rất ngố, nhưng về nếp sống thì như cô gái nhân loại bình thường, ngoại trừ những lúc "Lăn" đột nhiên nhảy ra nàng sẽ sợ đến mức chạy bằng bốn chân ra thì cuộc sống của nàng khá bình thường. Hác Nhân nhìn thấy nàng ăn mặc tinh tinh thần thần vòng tới vòng lui trong phòng khách không nhịn được có chút hiếu kỳ: "Ngươi muốn ra ngoài à?" "Ừ, ta có một bệnh nhân, muốn đi khám, " Lily đứng trước gương chỉnh lý quần áo của mình, mồm mép thì vẫn cứ nổ lốp bốp, "Ở cái thành phố này sinh hoạt xem ra rất thuận lợi nhé, viết tiểu thuyết thuận lợi, thuê phòng cũng thuận lợi, bệnh nhân thứ nhất cũng tìm được rồi..." Vi Vi An đang ở bên cạnh bận bịu thu thập việc nhà, nghe vậy tò mò ngẩng đầu lên: "Cái ngữ như ngươi á? Ngươi còn là bác sĩ?" Hác Nhân lúc này mới nhớ tới Vi Vi An còn không biết công tác của Lily: Lúc người sau tự giới thiệu mình Vi Vi An không có mặt, mà sau đó hai người miễn cưỡng sinh sống ở cùng một chỗ khẳng định cũng không có hứng thú tìm hiểu nhau, liền hắn chỉ vào cô người sói giải thích thay: "Lily là một bác sỹ thú y tại gia." Em gái người sói không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên hướng mặt về Vi Vi An đặc biệt kiêu ngạo mà ưỡn ngực một cái, nếu như lúc này nàng biến thành hình dạng người sói cái đuôi chắc là đã vẫy ra tàn ảnh rồi: "Ta có chứng nhận nhé! Thâm niên thú y mười mấy năm, hơn nữa còn là tác gia chuyên nghiệp, từ thời đại Dân quốc ta đã viết bài cho báo quốc dân rồi, ngươi biết Chu Thụ Nhân không? Ta cùng hắn chuyện trò vui vẻ lắm 0w0!" Hác Nhân vốn đang nghiên cứu tạp chí, Vừa nãy cũng chỉ là thuận miệng nói với Lily hai câu, kết quả lúc này bị một câu nói của đối phương chấn động trực tiếp từ trên ghế sa lông rơi xuống: "Ngươi nói cái gì? !" "Ta là dân chuyên nghiệp a, " Lily không hiểu ra sao nhìn Hác Nhân một cái, tựa hồ cảm thấy người sau có chút ngạc nhiên, "Ta ở xã hội loài người sinh hoạt, vẫn luôn viết lách duy sinh ——đổi nghề thú y vẫn là mấy năm gần đây, trước kia cũng xem bệnh cho động vật nhưng khi đó không phải chủ nghiệp." "Ta nói không phải cái này, " Hác Nhân sững sờ mà nhìn cô nàng vẫn bị mình cho là thuần hai hàng, cho nên vẫn không coi trọng em gái người sói này, "Ngươi nói thời kì Dân quốc ngươi..." "Viết bản thảo cho báo quốc dân a —— Người dân quốc thì không xem báo sao?" Lily gật gù, "Ta đã nói là ta sống... tóm lại là rất nhiều năm rồi, ngươi sẽ không quên chứ?" Hác Nhân ngạc nhiên không nói gì, rốt cục càng thêm chân thực ý thức được, đến tột cùng những sinh vật Dị Loại này khác biệt với nhân loại nhiều thế nào, dù cho là cô người sói đầu óc có động trước mắt cái... Một khi đàm luận đến quá khứ của bản thân thì cũng có thể làm người ta sợ ngã một đám! Trước đó hắn xác thực đã nghe Lily cùng Vi Vi An nói một ít liên quan đến việc từng trải trong nhân sinh của các nàng, nhưng khi đó hắn cũng không để bụng như thế, những sự tình quá mức xa xôi kia theo Hác Nhân càng giống như là truyền thuyết cố sự, mà tình huống quá mức cận đại thì lại khiến hắn không có cảm giác gì, hiện tại một câu nói của Lily rốt cục để Hác Nhân lấy phương thức trực tiếp nhất lĩnh hội cái gì gọi là cảm giác thời đại... Nhìn Hác Nhân nghe được mấy câu nói của Lily đã lộ ra dáng dấp cả kinh nhất sạ, cô nương quỷ hút máu Vi Vi An càng có tư lịch so với Lily đương nhiên rất là khó chịu, nàng ôm cánh tay đem Lily chen qua một bên đi, khoan thai nói mấy câu: " Nha đầu chưa đủ lông đủ cánh, ngươi từng đánh nhau với Achilles chưa? Ngươi từng đạp Augustus xuống sông đào bảo vệ thành chưa? Ngươi từng đạp Caesar xuống sông đào bảo vệ thành chưa? Ngươi đã đạp Viêm Đế... à quên, ta chưa đạp tên này, hồi đó còn không có mode sông đào bảo vệ thành... mà nói thật đám hoàng đế toàn nhân tài a!" Hác Nhân thở dài một tiếng, cảm giác tạp chí trong tay đã triệt để không nhìn tiếp được: Thứ trước mắt rõ ràng đáng xem hơn bất kỳ tạp chí nào! Lily thì lại rất là khinh thường nhìn Vi Vi An một cái: " Quá khứ ngươi trải qua mấy việc đó có tác dụng gì, ngươi đánh Achilles có thể kiếm tiền sao? Ngươi đạp Augustus xuống sông đào bảo vệ thành có ra tiền không? Ngươi đạp Caesar thì kiếm lời được à?" "Làm sao không được! Lúc đấy ta đạp người khác còn thu phí!" "Thế tiền đâu?" "... Đổi cái đề tài đi." Hác Nhân lau mồ hôi lạnh trên trán, nói thầm ngày hôm nay ở trong phòng khách mình nghe được những thứ này tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài ——tùy tiện câu nào cũng đủ cho tất cả giới khảo cổ thế giới run cầm cập hơn nửa năm! Cái em gái quỷ hút máu nhìn như vô dụng này năm đó đến cùng từng làm bao nhiêu chuyện quát tháo phong vân rồi? Chuyện đến nước này lịch sử nhân loại đáng tin cậy được bao nhiêu đây? Uy hiếp to lớn nhất của Vi Vi An chính là cái tài vận xui xẻo đến cực điểm của nàng, điểm này cho dù là ngô ngố như Lily cũng có thể xấu bụng nhổ nước bọt hai câu, thiếu nữ quỷ hút máu ở nhược điểm không cách nào phản bác lại bị người đánh bại, cảm giác mất hết cả hứng, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục vùi đầu dọn nhà: Đây là nàng chủ động yêu cầu, Vi Vi An rất tự mình biết mình, nàng biết rõ rằng lấy cái tài vận của mình, trong thời gian ngắn chỉ sợ là không có cơ hội trả tiền, cho nên chủ động yêu cầu bình lấy phương thức làm việc nhà để trả vào tiền thuê nhà và tiền cơm. Hác Nhân không nghĩ tới một cái thâm niên quỷ hút máu vậy mà có tam quan đứng đắn như thế, lúc bắt đầu còn cảm giác có chút lo sợ tái mét mặt mày, nhưng sau vài lần xác định Vi Vi An đúng là người như thế hắn cũng vui vẻ: Coi như mời một người giúp việc, thời đại này mời giúp việc tốn biết bao tiền a, đặc biệt là loại người giúp việc mà tuổi trẻ đẹp đẽ, không cẩn thận dễ lại biến thành nữ chủ nhân trong nhà, sau đó ngươi còn phải mời giúp việc cho nàng...á, thế này là nghĩ nhiều quá rồi. Lily thật cao hứng đi khỏi cửa, Hác Nhân cũng chưa kịp hỏi nàng là làm thế nào mà có thế thuận lợi triển khai công tác thú y của mình ở một thành thị xa lạ thế này, nhưng mà tình huống căn bản hắn vẫn có thể đoán ra một, hai: Tám chín phần mười là hỏi thăm tình huống mấy con chó đất ở địa phương. Hai ngày nay lúc ra khỏi nhà hắn đã gặp được mấy lần loại cảnh tượng quỷ dị này —— Lily ngồi xổm ở ven đường vẻ mặt nghiêm túc tán gẫu cùng chó hoang địa phương, có lúc tư thế ngồi còn giống nhau như đúc, nghiễm nhiên trông như hai chị em... Lấy Lily có thiên phú xuất chúng như thế, nàng làm bác sỹ thú ý đã hơn hẳn đồng nghiệp không chỉ từ xuất phát điểm rồi—— nàng từ khi bắt đầu đã đứng ở vạch đích... Mà ngay khi Hác Nhân chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu tờ tạp chí đã sắp bị vò nát trong tay hắn thì, một trận chuông điện thoại di động giống như đòi mạng đột nhiên vang lên từ bên cạnh tay vịn ghế sa lon. Tựa hồ giống như có một loại tâm lý cảm ứng nào đó vậy, trong nháy mắt khi chuông điện thoại di động vang lên Hác Nhân liền run cả người một cái, sau đó thả người nhảy một cái nắm lấy điện thoại di động, trên màn ảnh có một hàng con số đập vào mí mắt: 00000012345 Cái kia thần kinh không bình thường "Nữ thần" mất tích chừng mấy ngày, rốt cục xuất hiện.