Dị Thường Sinh Vật Kiến Văn Lục [Reconvert]

Chương 23 : Hấp thu


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Hác Nhân nhờ vào ánh đèn đường nhặt về nhúm lông sói rơi dưới đất, lúc này có cảm giác mồ hôi lạnh chảy sau gáy quả thực như tre già măng mọc, nhưng cũng may hai ngày nay hắn tiếp xúc mấy vụ tà môn sự thực không ít, thần kinh hắn ít nhiều có chút trưởng thành, không có bị tình huống quỷ dị làm hoảng sợ, chuyện thứ nhất sau khi tỉnh táo lại hắn làm là xác nhận chu vi không có cái "Dị tượng" khả nghi gì —— đây là kinh nghiệm sau khi ở chung hai ngày cùng Lily và Vi Vi An nhận được, thời điểm "Dị Loại" hoạt động đều sẽ mang theo dị tượng rõ ràng, tỷ như dã thú khí tức của Lily và gió lạnh mang màu máu của Vi Vi An, hắn cảm thấy nói không chừng cái mộng cảnh vừa nãy kia cũng cùng dị loại có quan hệ (dù sao hai ngày nay toàn gặp gỡ chuyện như vậy), nhưng tìm một vòng hắn cũng không phát hiện chỗ nào dị thường, hơn nữa cái giác quan thứ sáu xưa nay siêu linh cũng không có động tĩnh gì. "Chủ nhà?" Lily nháy mắt, con ngươi sáng ngời dị thường ở dưới bóng đêm hơi có chút quỷ dị, "Làm sao?" "Ngươi cảm thấy chung quanh đây có hay không... thứ gì quái lạ?" Hác Nhân đột nhiên nhớ tới sói là một loại sinh vật tương đương mẫn cảm đối với nguy cơ, thuận tiện còn nghĩ một màn bị bầy sói nhào tới trước khi thức tỉnh, nhưng mà hắn vẫy vẫy đầu đem ý nghĩ thứ hai vứt sang một bên, "Tỷ như có 'Dị Loại' khác." Lily khụt khịt, dưới ánh mắt bó tay bó chân của Hác Nhân nàng nằm trên mặt đất cẩn thận ngửi một vòng, lúc này mới đứng lên lắc đầu: "Không có, đều là mùi quen thuộc, không có người xa lạ tới đây. Chủ nhà ngươi gặp chuyện gì?" "Vào nhà rồi hãy nói." Hác Nhân nắm chặt bộ lông trong tay, cất bước hướng về nhà, Lily có chút không rõ vì sao theo ở phía sau, nhưng còn còn không quên đem ghế nằm nâng lên mang về —— nàng quả nhiên là cái giữ nhà hộ viện hảo thủ. Trong phòng khách, Hác Nhân vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở trên ghế salông, đối diện ngồi đầu óc mơ hồ Lily cùng hiếu kỳ Vi Vi An, bên cạnh ngồi "Lăn", "Một nhà bốn ghế" liền như vậy đầy đủ hết. Bởi vì trong nhà bàn trà bị hai cái nữ siêu nhân tiện tay phá huỷ, vì lẽ đó hiện tại ở trước mặt mọi người đặt một trương bạn thấp hơi cũ kỹ thay thế, Hác Nhân đem túm lông sói đen kia để lên bàn, nhìn Vi Vi An con mắt: "Ta gặp gỡ quái sự." Sau đó hắn làm hết sức tường tận sáng tỏ mà giảng giải một lần tràng quái mộng trước kia, đặc biệt trọng điểm miêu tả cảnh tượng cái đại thảo nguyên mênh mông vô bờ kia cùng với hai vầng ánh trăng trên trời bên trong "Mộng", cuối cùng chỉ vào lông sói trên bàn: "Sau khi tỉnh lại thì đã có cái này t rong tay, ngươi nói xem ta đây là làm sao, giá rẻ cao tốc xuyên qua, hay là không cẩn thận nắm giữ bản lĩnh dùng ảo tưởng vặn vẹo hiện thực?" Vi Vi An nhăn đôi lông mày dễ nhìn, không để ý câu trêu chọc thiếu muối của Hác Nhân, nàng bốc lên mấy cây lông sói dưới mũi ngửi một cái: " Mùi dã thú, hơn nữa không có vết tích phép thuật đem, vật này xác thực là lấy xuống từ trên người động vật tự nhiên. Bên cô chó bên kia, lỗ mũi của ngươi xài tốt hơn, đến ngửi ngửi cái này xem nào." Lily ồ một tiếng, đem lông sói đặt dưới mũi hít sâu một cái: "Hình như không giống mùi sói ta quen thuộc lắm, hơn nữa xác thực mang theo một mùi... Không giống với cái thành phố này, có mùi vị bùn đất cỏ xanh hỗn tạp ở bên trong, chỉ có người sói mới có thể phân biệt ra được những thứ đồ vật nhỏ bé như thế." Một lát sau nàng rốt cục phản ứng lại, đập bàn một cái: "Chờ đã, ngươi vừa mới nói ai là chó? !" "Eh, nhẹ chút!" Hác Nhân đau lòng mà nhìn cái bàn nát của mình, may mà hiện tại Lily là hình thái nhân loại hơn nữa cũng không cố tình, cái bàn này không đến nỗi báo hỏng như cái bàn trà. Sau đó hắn nhìn về phía Vi Vi An: "Vậy ngươi cảm thấy đây là chuyện gì xảy ra? Cái này gọi là phép thuật phải không?" "Đơn thuần mộng cảnh rất dễ giải thích, các loại ảo thuật và thuật thôi miên đều có thể đạt đến hiệu quả này, " Vi Vi An vẫn cứ cau mày, "Ta cũng có thể bện ra một giấc mộng lớn đủ cho mấy trăm người cộng đồng ngủ say, hơn nữa trước khi tỉnh lại ngươi tuyệt đối không ý thức được là mình đang nằm mơ, đổi thành một người có trí tưởng tượng phong phú cũng tuyệt đối sẽ cho là mình xuyên qua rồi. Nhưng ngươi cầm đồ vật từ trong giấc mộng ra... thế này thì không có cách nào giải thích được, tóm lại trong những phép thuật ta biết không cái nào làm được việc này. Đương nhiên cũng có khả năng không phải phép thuật, thế giới ngầm rất phức tạp, ta hiểu biết cũng có hạn." "Kỳ thực cũng có khả năng là như này, " Lily đột nhiên cắm miệng, nàng một mặt hứng thú dạt dào, "Trước tiên dùng ảo thuật hoặc là thuật thôi miên để chủ nhà làm ác mộng, lập trình sẵn cơn ác mộng, sau đó thừa dịp lúc hắn ngủ lén lút lẻn qua đem túm lông sói này nhét ở trong tay hắn..." Vi Vi An sững sờ nghe xong, không nhịn được nhếch khóe miệng: "Ngươi có thể đừng phá hoại bầu không khí như thế sao?" Hác Nhân cảm thấy thuyết pháp này của Lily rất có đạo lý, ngoại trừ hơi đau "bi" nhưng đúng là có thể giải thích tốt vấn đề trước mặt, cái này nên nói như thế nào đây, ngốc có thế giới quan của ngốc, hơn nữa ở những tình huống phi thường thì những thứ đơn giản thô bạo lại dùng tốt dị thường... Nhưng mà trước đây Lily cũng đã xác nhận hiện trường không có hơi thở của người sống lưu lại, vì lẽ đó cái suy đoán đau "bi" này cũng không có sức thuyết phục mấy. "Nói chung có thể khẳng định ta lại gặp một sự việc phi thường, tóm lại là trong môi trường tự nhiên khẳng định không thể khiến cho ta nằm một giấc mộng ảnh hưởng được đến hiện thực, " Hác Nhân thở dài, "Ta cũng chấp nhận số phận rồi, rận nhiều thì không sợ ngứa, còn có thứ trò chơi tà môn nào cứ việc đến đây đi —— nhưng mà trước đó ta cần phải nghĩ đến một biện pháp để cho mình bình an sống sót, ở với đám siêu cấp sinh vật như các ngươi... không cẩn thận là chết người như chơi!" Vi Vi An cùng Lily đều biết Hác Nhân đã ký kết hợp đồng lao động cùng một nữ nhân tự xưng là thần linh, cho nên lần này cả hai đều không chủ động nói đến chuyện rời đi, mà là chăm chú suy nghĩ. Vi Vi An là cô gái rất thông minh (ít nhất thông minh hơn Lily), nàng có thể thấy Hác Nhân mặc dù là cái tiểu thị dân, người bình thường, sợ phiền phức lười nhác, nhưng sự can đảm và năng lực tiếp nhận của cái tên này mạnh đến lạ kỳ, mỗi lần gặp gỡ sự tình đầy đủ khiến người ta hủy diệt tam sạch quan, hắn cũng chỉ kinh ngạc mười giây đồng hồ liền bắt đầu chăm chú phân tích tìm kiếm lối thoát, lần này cũng như thế, đây là một phẩm chất rất hiếm có. Nhưng mà can đảm cùng năng lực tiếp nhận mạnh nữa, Hác Nhân chung quy cũng là người bình thường, Vi Vi An thực sự không biết nên làm sao để một người bình thường trong nháy mắt trở nên lợi hại. "Bà cô Độ Nha 12345 kia không cho ngươi cái ngón tay vàng gì à?" Lily nằm nhoài trên bàn tò mò hỏi, "Ta xem tiểu thuyết của nhân loại đều viết như thế a, ngươi đã làm công cho thần rồi, cái Cục Quản Lý Thời Không kia ít nhiều cũng phải cho ngươi ít đồ bảo hộ lao động chứ?" "Nàng có thể là quên, ta cũng không có hỏi, " Hác Nhân ngẫm lại cũng đúng, "Lần sau gặp nàng ngay mặt hỏi một chút. Cái số điện thoại di động kia của nàng không gọi được, muốn tìm nàng phỏng chừng chỉ có thể lại đi cái địa phương quỷ quái kia một chuyến... Luôn có cảm giác cái Cục Quản Lý Thời Không kia càng ngày càng vô căn cứ." "Nước xa không cứu được lửa gần, ngươi đã từng ác mộng một lần, hơn nữa ở trong giấc mộng không có giải quyết đầu nguồn, theo quy luật bình thường cái ảo thuật mộng cảnh này nhất định sẽ tiếp tục có hiệu lực, ngươi cũng không thể mãi không ngủ được, " Vi Vi An vừa nói, vừa chậm rãi biến thành hình thái quỷ hút máu, "Ta trước tiên chuẩn bị cho ngươi một cái bùa hộ mệnh, mặc kệ ngươi trúng ảo thuật vẫn hay là cái gì khác, chỉ cần đem nó áp chế lại thì chẳng mấy chốc nó sẽ tự tiêu tan." Hác Nhân nhất thời nhớ tới vài cân "Bùa hộ mệnh" của Vi Vi An, theo bản năng hỏi một câu: "Đám đồng nát sắt vụn kia đáng tin không?" "Ai nói với ngươi là những bảo bối kia của ta?" Vi Vi An nhíu đôi mi thanh tú, "Ta nói là sức mạnh cấp cao của Huyết tộc!" Dứt tiếng, Vi Vi An không chút do dự mà dùng răng nanh của mình cắn một cái ở trên ngón tay, nhất thời một giọt máu hiện ra vầng sáng màu đỏ vàng quỷ dị từ đầu ngón tay nàng chảy ra: "Lại đây, để ta đem giọt máu này bôi trên mu bàn tay ngươi, chắc là đầy đủ áp chế cái ác mộng kia —— nếu như nó thực sự là ảo thuật." Hác Nhân do do dự dự đưa tay tới, nhìn Vi Vi An đem giọt máu tươi mang theo ánh sáng quỷ dị kia bôi lên trên tay mình, không nhịn được nuốt nước miếng: "Ta nhớ kỹ trong truyền thuyết quỷ hút máu có thể dùng máu của chính mình biến người bình thường thành quỷ hút máu, ngươi nói xem ta có bị biến dị hay không?" "Đừng mơ, đấy là doạ người, " Vi Vi An xì cười một tiếng, "Ta nghe qua truyền thuyết của nhân loại các ngươi, cái gì mà cắn một cái có thể tăng thêm cái tài khoản phụ ^^... Huyết tộc sinh sôi mà thật dễ dàng như vậy thì làm gì còn chuyện cho nhân loại các ngươi? Bọn ta đã sớm tràn đầy châu âu từ thời đại đồ đồng, làm sao còn bị Liệp Ma Nhân và giáo hội liên thủ đánh thảm như vậy?" Nàng nói quỷ hút máu bị loài người bức đến biên giới lịch sử, nhưng cũng đối với nhân loại như Hác Nhân không hề có địch ý, này cũng rất thú vị. "Eh? Tại sao lại như vậy?" Vi Vi An kinh ngạc gọi lên: Máu của nàng nhỏ khi tiếp xúc da dẻ của Hác Nhân trong nháy mắt thật nhanh biến mất rồi! Giống như là bị hấp thu, hơn nữa tốc độ hấp thu kinh người.