Dị Thường Sinh Vật Kiến Văn Lục [Reconvert]

Chương 22 : Mộng đêm hè


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Hác Nhân dùng cả tay lẫn chân bò dậy từ dưới đất, sau đó vừa ngắt bắp đùi của mình vừa tự lẩm bẩm: "Mẹ cục trứng, có thể cho người ta vui vẻ làm người địa cầu hay không..." Hắn vững tin trăm phần trăm vừa nãy mình còn đang hóng gió trước cửa nhà, xung quanh là con dốc cũ mà hắn đã quen thuộc hơn hai mươi năm, mấy căn nhà cũ kĩ cùng với những con đường đầy ổ gà của Bạch Thạch Lộ khu Nam Giao rõ ràng trước mắt, nhưng hắn chỉ mới hơi hơi híp mắt một thoáng, chu vi đã hoàn toàn biến dạng. Hác Nhân phát hiện mình đang đứng trên một mảnh thảo nguyên rộng lớn vô biên! Dõi mắt nhìn ra xa, mênh mông vô bờ, trong tầm mắt chỉ có một màu cỏ dại vô ngần mọc tràn lan che tầm mắt tận đến chân trời, gió đêm từng trận kéo tới, nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều so với trong thành phố, thảo nguyên dưới chân lăn lộn dường như cuộn sóng. Hác Nhân ngẩng đầu nhìn thiên không, đó là bầu trời đêm trong suốt sạch sẽ mà dày đặc sao, hắn ở trong thành phố chưa từng gặp, ánh sao là dày đặc sáng sủa như vậy, sáng tới mức cho dù ở dưới màn đêm mà hắn còn có thể thấy rõ cảnh tượng trên thảo nguyên. Mà ở nơi cực xa, phần cuối đường chân trời, hai chiếc vòng bạc sáng ngời đang chầm chậm bay lên từ phía cuối đường chân trời, mà cái vòng lớn hơn thậm chí có thể thấy rõ có một vầng sáng phát ra từ nó như khoác một lớp áo choàng vậy—— hai vòng mặt trăng! "Ta biết mà, ngày thường không nên xem tiểu thuyết nhiều quá!" Hác Nhân nhìn hai vòng mặt trăng chậm rãi bay lên bầu trời, trong màn đêm trải rộng những ngôi sao mà hắn không quen biết (đương nhiên mặc dù trên địa cầu sao trời thì hắn cũng không biết mấy cái), rốt cục không nhịn được nhảy cẫng đến, "Mẹ kiếp thế này là xuyên không rồi?" Hác Nhân đã không chỉ một lần véo bắp đùi của mình, hiện tại cái bắp chân sắp đau không đi nổi nữa rồi, cho nên hắn cảm giác mình không phải đang nằm mơ. Trước mắt tất cả những thứ này là chuyện gì xảy ra? Nằm hóng gió cạnh đường cái cũng bị ném tới dị thế giới? Mẹ ruột ơi, nhà mình còn có hai ma vật nương đang gào khóc đòi ăn! Trong đầu Hác Nhân có vô số ý nghĩ lung ta chạy lung tung như đan ngựa đua, nhớ đến mười mấy án lệ kinh điển xuyên việt dị giới, rồi suy nghĩ một chút hai cái phiền phức trong nhà cùng thân phận công nhân Cục Quản Lý Thời Không vừa tới tay của mình, nhưng cuối cùng vô số ý nghĩ vẫn biến thành một tiếng thở dài, hắn ý thức được mình không thể tiếp tục chờ ở chỗ này, bởi vì vừa nãy hắn nghe thấy tiếng sói tru... Hác Nhân nói lời tạm biệt với cái ghế nằm của mình, đi về hướng chân trời nơi có hai vầng trăng sáng: Ở cái hướng kia, hắn phảng phất nhìn thấy lúc ẩn lúc hiện từng khu kiến trúc, chí ít coi như có mục tiêu đi tiếp. Đương nhiên hắn cũng biết rơi vào loại hoàn cảnh xa lạ này đi loạn khắp nơi cũng không phải cử chỉ sáng suốt gì, một là tốn thể lực, hai là dễ dàng đụng tới nguy hiểm lớn, nhưng then chốt là hắn cảm giác mình là người "Xuyên qua" a! Quá trình tới nơi đây vốn đã không bình thường, ngồi tại chỗ căn bản không thể đợi đến khi có người tới cứu mình, còn không bằng thăm dò tình huống nơi đây xong rồi tính tiếp. "Địa điểm xuyên qua đến cũng vô căn cứ a, ném lên thảo nguyên lớn như vậy, đến cái cây cibf không nhìn thấy thì sống thế nào đây?" Buổi tối thảo nguyên gió lạnh run người, Hác Nhân chỉ có thể vừa đi vừa ôm cánh tay lầm bầm, "Chẳng lẽ lúc đói thì phải ăn cỏ? Ăn nhầm cỏ độc là toi con bê. Nếu có cái rừng rậm thì thật tốt a, chỉ cần chặt cây làm cái nhà gỗ không chừng liền có thể sống tiếp..." (thanh niên ảo tưởng Minecraft) Hiển nhiên Hác Nhân không phải một người "xuyên việt" hợp lệ: Vừa mới đến hoàn cảnh xa lạ mười mấy phút đầu óc hắn đã bắt đầu chạy xe ngựa rồi, không phù hợp với giả thiết người "xuyên việt" khi tiến vào hoàn cảnh xa lạ, trước tiên phải trở nên bình tĩnh cơ trí kiên nghị quả cảm. Nhưng hắn không thể khống chế được suy nghĩ lung tung của mình, bởi vì chỉ như vậy mới có thể hơi hơi xua tan loại cảm giác bất an cùng căng thẳng sâu tận xương tủy kia—— hắn chỉ là người bình thường, một cái tiểu thị dân sinh sống ngơ ngơ ngác ngác, mãi đến tận ba ngày trước, nguy cơ to lớn nhất hắn từng gặp gỡ trong cuộc đời cũng chỉ là không có khách trọ thuê nhà mà thôi, một cái tiểu thị dân như thế, ngươi làm sao đòi hắn bình tĩnh quả cảm thông minh cho được? Lại là một tiếng sói tru lúc ẩn lúc hiện từ nơi cực xa truyền đến, nhưng cũng có khả năng đơn thuần là quá mức căng thẳng sản sinh ra ảo giác, giờ khắc này Hác Nhân không nhịn được nhớ tới cô người sói đầu óc có chút vấn đề trong nhà: Lily cũng kêu như thế, Nhưng êm tai hơn nhiều. Nếu như cô nàng người sói kia cũng ở đây thì thật tốt a... Tuy rằng đầu óc không đủ để sử dụng, nhưng dù sao đối phó với sói hoang cũng nên đủ chứ? Nói đi nói lại, cũng không biết nàng có thể ở chung cùng Vi Vi An không, nếu như mình không thể quay về, trong vòng ba ngày hai cô nàng tất dỡ nhà, mà thôi mấy bà cô ấy thích dỡ thì dỡ, dù sao cũng không còn quan hệ gì với mình nữa. Cứ như thế, Hác Nhân mang theo đầy đầu suy nghĩ lung tung, đi trên một thảo nguyên lớn mà nhìn qua vĩnh viễn đi không tới cuối cùng, chu vi rộng lớn như vậy, hắn đi đã lâu như vậy rồi mà vẫn cảm giác cảnh sắc xa xa không hề biến hóa, nếu không phải chiếc ghế nằm phía sau đã biến mất ở cuối tầm mắt, phía trước còn có hai vầng trăng sáng có thể chỉ rõ phương hướng, thậm chí hắn có cảm giác căn bản mình đang đi lòng vòng tại chỗ. Nhiệt độ chung quanh cũng càng ngày càng thấp, gió đêm trên đại thảo nguyên không phải là loại chỉ cần một cái ao ngắn tay là chống rét được, lúc mới bắt đầu Hác Nhân còn cảm thấy nơi này không khí trong lành không khí sảng khoái, nhưng hiện tại hắn thật sự có chút hoài niệm cái không khí mang theo khô nóng cùng bẩn thỉu của thành thị Địa cầu nửa giờ trước. Chính vào lúc này, lại truyền đến một trận sói tru, lần này rất gần, hơn nữa rõ ràng cực kỳ, tuyệt đối không phải ảo giác. Hác Nhân cảm giác lông tơ gáy từng chiếc dựng lên, hai mươi lăm năm qua nuôi thành giác quan thứ sáu quỷ dị trong nháy mắt phát động, hắn ý thức được mình bất tri bất giác đã đi vào một khu cỏ mọc cao, chu vi bụi cỏ thậm chí vượt quá đầu gối, mà ở bốn phương tám hướng, từng đôi mắt lập loè ánh sáng xanh lục thăm thẳm phảng phất trồi lên từ trong bóng tối dần dần xuất hiện. Từng cái từng cái bóng sói quỷ mị từ trong bụi cỏ hiện lên, Hác Nhân không biết những con vật này làm cách nào đến gần hắn như vậy mà không bị phát hiện, nói thật thời khắc này hắn bị dọa sợ, thế trận hắn đã gặp khi nào đâu! Nhưng vạn hạnh chính là, mặc dù thân chỉ là một tiểu dân chúng phổ thông, Hác Nhân cũng có một mặt trầm ổn mà hắn vẫn tự hào, hắn khắc chế sự kích động muốn quay đầu chạy hoặc la toáng lên, bởi vì hắn biết làm như vậy chỉ có thể chết càng nhanh hơn. Hác Nhân đối lập với bầy sói, nỗ lực tìm kiếm biện pháp chạy thoát, trong lòng có một đống phiền muộn không chỗ phát tiết: Có cái gì xui xẻo hơn được không? Cứ như thế này mà bỏ mình thì tính là chuyện gì chứ! Hiện tại nếu có cái binh khí phòng thân là tốt rồi, tuy rằng Hác Nhân vững tin rằng cho dù trong tay hắn cầm Thanh Long Yển Nguyệt Đao cũng không có cửa làm thịt được chỗ sói ít nhất hai ba mươi con sói thảo nguyên này, nhưng ít nhất có cái binh khí cũng có thể khiến mình can đảm thêm một tí, nhưng mà hắn cẩn thận từng li từng tí mò mẫm trên người nửa ngày chỉ lấy được một chiếc Nokia kiểu cũ ra... Được rồi, theo một ý nghĩa nào đó món đồ này đúng là cái binh khí siêu cấp, buộc lên cây côn nói không chắc có thể dùng như chiến chùy được ấy, nhưng bước ngoặt sinh tử đến nơi rồi, ta kiếm đâu ra cây gậy mà buộc đây! Bầy sói đương nhiên sẽ không cho Hác Nhân có cơ hội suy nghĩ lung tung, ngay khi hắn mới vừa vừa phân thần, một con sói hoang ở khoảng cách gần nhất đột nhiên không tiếng động nhào tới, Hác Nhân chỉ nhìn thấy một vệt bóng đen hướng chính mình xồ tới, nhìn thân thể tựa hồ không giống sói trên địa cầu lắm, mà việc duy nhất hắn có thể làm chỉ là theo bản năng giơ tay chặn lại... "Chủ nhà! Chủ nhà!" Một trận tiếng kêu giống như đòi mạng đột nhiên từ bên tai truyền đến, Hác Nhân cảm giác não tê rần, toàn bộ thế giới nhất thời hỗn loạn long trời lở đất, chờ hắn mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy đường phố quen thuộc, căn nhà cũ quen thuộc, bầu trời đêm thành phố mờ mịt mà ít ỏi vài ngôi sao quen thuộc, còn có khuôn mặt vừa ngố vừa ngu của Lily. Hác Nhân dùng sức hít một hơi, đây là động tác hắn chưa kịp hoàn thành trước khi sói hoang nhào tới, sau đó hắn mơ mơ màng màng mà nhìn bốn phía: "Đã về rồi sao?" "Cái gì mà về rồi?" Lily đâm Hác Nhân cánh tay, sau đó kéo hắn lên, "Chủ nhà ngươi nửa ngày không trở về nhà, tên mọc cánh để cho ta tìm ngươi, sau đó liền nhìn thấy ngươi nằm trên đất, ân, còn ngáy nữa." Hác Nhân bị cái cô nàng người sói này kéo một cái mà cánh tay suýt nữa trật khớp, nhưng cái tốt là làm hắn triệt để tỉnh lại, hắn nhìn trên người mình tất cả đều mạnh khỏe, lại quay đầu nhìn chiếc ghế nằm không biết lúc nào lật nghiêng trên đất, rốt cục xác định vừa nãy cái vụ "Xuyên qua" cực kì chân thực kia kỳ thực chỉ là một cơn ác mộng khiến người ta dở khóc dở cười. Chỉ là cái giấc mộng này cũng chân thật quá chứ? "Không có chuyện gì, nằm mơ một cơn ác mộng." Hác Nhân đối với Lily phất tay một cái, còn rất cảm động hai cô yêu tinh phiền phức trong nhà rất quan tâm mình —— nếu như hai nàng có thể đừng đánh nhau vậy thì càng tốt. Mà ngay khi Hác Nhân phất tay, hắn mới chú ý tới nắm tay hắn vẫn nắm chặt khi nằm mơ, mà lúc này ở khe bàn tay lòi ra một ít thứ. Một nhúm lông sói màu đen. "Úi mẹ ơi! !" Hác Nhân nhanh chóng ném đám lông sói đó đi như đang nắm cục than hồng vậy, cả người đều giật bắn lên, "Gặp quỷ rồi!"