Dị Thường Sinh Vật Kiến Văn Lục [Reconvert]
Hác Nhân đi trên đường về nhà, trong tay cầm tờ giấy chất lượng kém kèm đóng dấu, cảm xúc đặc biệt dâng trào.
Thuận tiện còn có tí lệ rơi đầy mặt.
Từ hôm nay trở đi, hắn chính là một công nhân của một siêu cấp văn minh nào đó vượt thế giới, là một người địa cầu có thể trực tiếp nói chuyện cùng thần tiên, sau lưng của hắn là Cục Quản Lý Thời Không, một quái vật khổng lồ mà nghe thấy thôi đã khiến người ta run cầm cập nửa ngày, hắn cầm trong tay khế ước của thần, ID nhân viên của hắn có thể tìm thấy trên bảng chấm công của Thiên Đường—— nếu như ném tới một cái thế giới thần quyền chí thượng, hắn thậm chí có thể tự hào tuyên bố chính mình là thánh tử hậu tuyển, chỉ cần thông qua thực tập trắc nghiệm liền có thể từ thánh tử thời vụ biến thành thánh tử chế độ chung thân...
Ngươi nói xem điều này có thể không khiến người ta dâng trào nỗi lòng thuận tiện lệ rơi đầy mặt sao?
Tại sao mấy câu chuyện về thần linh nhìn thấy ở TV tiểu thuyết trước kia không giống thế này!
Nhưng bất kể nói thế nào thì Hác Nhân cũng đã đăng ký nhận chức ở một đơn vị không tầm thường, mặc kệ bà cô Độ Nha 12345 và cái Cục Quản Lý Thời Không sau lưng nàng cùng với toàn bộ "Hi Linh Đế Quốc" có kỳ quái cỡ nào, nói chung bọn họ khiến Hác Nhân cảm thấy khó tin hơn bất kỳ sự việc gì hắn đã từng trải qua trước đây.
Hác Nhân cúi đầu nhìn hợp đồng trong tay, trong đầu hồi tưởng lại lời cuối cùng Độ Nha 12345 nói cùng hắn: "Từ hôm nay trở đi ngươi chính là thẩm tra quan kiến tập, chăm sóc tốt khách trọ trong nhà của ngươi chính là nhiệm vụ duy nhất trước mặt của ngươi. Hi Linh Thần Hệ chúng ta không quen dựa theo giáo hội hình thức quản lý cơ cấu trực thuộc của mình như thần giáo bình thường, vì lẽ đó đơn vị chúng ta bình bầu cấp độ cho công nhân theo cơ chế ghi công và chấm công, ngươi tốt nhất đừng học theo mấy truyền thuyết tông giáo và mấy cuốn sách nhỏ của giáo hội trên địa cầu, ta ở những thế giới khác gặp gỡ qua loại hùng hài tử này... Đừng phí tâm, ngươi làm việc cho tốt là được."
Yên lặng thở dài, lần thứ hai xác nhận chính mình đã lên thuyền giặc, Hác Nhân đem mấy tờ giấy rách gấp lại nhét vào trong túi, chuẩn bị lúc về nhà kiếm chỗ nào khóa lại cho chắc, phòng ngừa "Lăn" vớ được xé ra rồi ăn luôn. Nói thật Hác Nhân cũng không tin tưởng trọn vẹn việc mình trải qua ngày hôm nay, đối với Độ Nha 12345 cũng có sự nghi ngờ tầng tầng, đặc biệt là khi cầm trong tay tờ hợp đồng này, Hác Nhân thấy hoài nghi nguyên cả cái sự kiện này (phí lời, ngươi thấy cái thiên thần khế ước nào dùng máy đánh chữ in ra chưa? Hơn nữa còn có lỗi chính tả đây nè! ), nhưng đã nói từ trước rồi, Hác Nhân là người có thể nhận rõ tình thế, mặc kệ Độ Nha 12345 có lai lịch gì, nhưng đơn thuần chỉ nhìn bản lĩnh, nàng và Hác Nhân khác nhau như trời với đất, cho dù nàng viết sai chính tả thích cạy móng tay ăn không hết nổi một cái bánh rán mà còn nói nhiều... nhưng nàng vẫn không phải người bình thường có thể đối phó.
Vì lẽ đó nếu muốn bảo đảm cuộc sống yên vui, Hác Nhân nhất định phải cố gắng phối hợp.
Đi dưới con đường cái đầy ánh mặt trời chói chang, Hác Nhân lấy điện thoại di động ra xem thời gian, lại nhìn trước sau con đường trống rỗng, đến cái bóng ma cũng không có, hắn không nhịn được thở dài trong lòng: Làm việc cho thần linh quá vô căn cứ, sao mà cái công cụ giao thông cũng không giải quyết hộ mình, thân phận của mình vứt tại xã hội thần quyền chí ít cũng là cái tiên tri, làm sao tiếp thu cảm hoá xong từ thần linh (cũng chính là ký hợp đồng), khi về nhà tự mình còn phải chen xe công cộng đây? Hơn nữa đợi nửa ngày chưa có xe!
Hắn không nhịn được nhớ tới thần thoại truyền thuyết trên địa cầu, nỗ lực tìm tòi trong lịch sử những vị thánh tử tiên tri kia sau khi cảm ngộ đại đạo làm sao về nhà, chen xe ngựa cùng người khác một hay chạy bộ về nhà, kết quả suy nghĩ hồi lâu mới kết luận: Có bản thánh kinh nào viết thứ này đâu!
Trong lúc hắn đang suy nghĩ lung tung, một trận tiếng chuông đột nhiên truyền vào lỗ tai, Hác Nhân nắm điện thoại di động lên nhìn, phát hiện là dãy số lạ—— vạn hạnh a, không phải dãy số thần quái đòi mạng người kiểu như 00000012345.
"Alo, ngươi tốt, xin hỏi tìm ai?" Hác Nhân nhận điện thoại, phi thường có lễ phép hỏi —— từ hôm nay trở đi hắn chính là người có thân phận, cần thường xuyên chú ý lời nói của mình, tuy rằng trong đầu hắn cái nữ thần kia không đáng tin lắm,
Nhưng hắn quyết định để cho mình có vẻ đáng tin một ít.
Kết quả âm thanh Lily từ trong ống nghe truyền đến, mang theo một chút lo lắng: "Chủ nhà! Là ta! Ta là Lily!"
"Ngố... Lily?" Hác Nhân suýt chút nữa đem bốn chữ "Cô người sói ngố" gọi ra, may mà đúng lúc khống chế lại, "Làm sao?"
"Há, vừa nãy ta đột nhiên nhớ tới trên cái quảng cáo nhà cho thuê có ghi điện thoại của ngươi, ngày hôm qua ta tìm cả ngày đều không tìm được địa chỉ, nếu như lúc đó trực tiếp gọi điện thoại cho ngươi là tốt rồi..."
Hác Nhân cái trán chảy mồ hôi: "... Ngươi gấp như cháy nhà gọi cho ta cũng chỉ vì cái này?"
Lily âm thanh nhất thời kích động lên: "A không phải! Vi Vi An có gì đó lạ lắm, vừa nãy nàng đột nhiên bay ra ngoài, ban ngày mở cửa sổ liền bay ra ngoài rồi! Ta cố chạy theo nhưng không đuổi kịp!"
Hác Nhân thật muốn hét to: Đây mới là điểm quan trọng này! Cô ngốc này gọi điện thoại toàn nói cái tào lao trước vậy?
"Vi Vi An bay ra ngoài? Biến thành dơi bay?" Hác Nhân không biết tại sao thời điểm như thế này mình vẫn còn chăm chú với ý nghĩ kỳ kỳ quái quái này, bởi vì hắn đã hơi choáng váng: Mấy phút trước mình vẫn còn vỗ ngực bảo đảm với một cái nữ nhân tự xưng là thần linh rằng sẽ đảm bảo nhóm sinh vật kỳ quái trong nhà mình sẽ yên phận sinh hoạt, kết quả là mới rời nhà người ta được mấy phút, trong nhà đã xảy ra vấn đề rồi!
"Không, là biến thành một đám dơi bay đi, " Lily rất chăm chú sửa lại lời nói của Hác Nhân, sau đó vội vã nói rằng, "Lúc nàng bay đi còn nói cái gì đó như chỗ này không an toàn... Ta không biết nên tìm ai, liền gọi điện thoại cho ngươi."
"Ngươi ở nhà chờ, đừng tùy tiện chạy ra ngoài, ta sẽ về ngay." Hác Nhân vội vã nói, đồng thời hắn liếc mắt phát hiện, chiếc xe công cộng đằng xa đang từ từ xiêu vẹo chạy tới, hắn vừa đón xe vừa dặn dò Lily, sau đó nóng nảy cúp điện thoại, sau khi chen lên xe bắt đầu mù mịt cân nhắc: Cô Vi Vi An kia đang giở trò quỷ gì?
Tuy rằng Hác Nhân đối với Dị Loại biết rất ít, tri thức vẫn là bắt nguồn từ những truyền thuyết vô căn cứ trên TV và tiểu thuyết đô thị (sự thực đã chứng minh những thứ đồ này không có chút tin cậy nào), nhưng chí ít hắn dám khẳng định quỷ hút máu xác thực sẽ không thoải mái dưới ánh mặt trời, Vi Vi An cũng chính mồm thừa nhận điểm ấy, vì lẽ đó hắn dám vững tin con quỷ hút máu kia ban ngày biến thành một đống dơi bay ra ngoài tuyệt đối không phải do tỉnh ngủ muốn đi ra ngoài giải sầu —— tất nhiên là có cái tình huống gì đó khẩn cấp! Hơn nữa Vi Vi An nói "Chỗ này không an toàn" là có ý gì? Chỉ chính là nhà mình?
Hác Nhân biết trong nhà mình sinh vật có sức chiến đấu cao nhất ngoại trừ quỷ hút máu chính là con hàng người sói kia, mà Vi Vi An đối với Lily cơ bản là không lọt nổi mắt xanh, vì lẽ đó hoàn toàn có thể bài trừ loại tiết mục "Quỷ hút máu bị người sói khí tức đuổi ra ngoài", vậy trong nhà đến cùng có cái gì không an toàn?
Hác Nhân đột nhiên cảm thấy Độ Nha 12345 giao nhiệm vụ cho mình... E sợ có bẫy.
Chờ đến khi Hác Nhân trở lại khu lão thành Nam Giao đã là sau nửa giờ, hắn vừa mới xuống xe liền nhìn thấy có mấy người mặc đồng phục làm việc từ phía đối diện đi tới, nhất thời trong lòng căng thẳng: Bại lộ nhanh như vậy? Đám người kia là ai? Chuyên viên của viện nghiên cứu trung ương? Thiết lập cạm bẫy chuẩn bị bắt quỷ hút máu? Ở phụ cận nhà mình lắp đặt thiết bị quản chế? Chiến đội đặc chủng ngụy trang thành nhân viên lắp mạng tại nhà?
Kết quả đám người ta tới gần Hác Nhân mới thở phào nhẹ nhõm: Hóa ra là một đội sửa chữa...
Mấy bác đội viên bảo trì khi đi qua bên cạnh Hác Nhân có bóng gió nghe được câu chuyện bọn họ đang nói:
"... Làm việc nhiều năm như vậy, lần đầu gặp tình huống như thế, cái cục gạch kia làm sao bay lên đến đó được?"
"Ai biết, chắc không phải người ném đâu? Tháp truyền hình cao như vậy, ai có lực tay lớn vậy chứ. Nhưng mà cũng quái thật đấy, khối này gạch gần như đập gẫy ba thanh thép a..."
"Ai nói không được đây, sáng hôm nay đi làm nghe nói bên Nam Giao tín hiệu TV bị đứt đoạn, cư tưởng có chuyện gì xảy ra, hóa ra là trên tháp tín hiệu bị nửa khối gạch đập vào, báo cáo công việc biết viết làm sao giờ?"
Mấy đội bảo trì máy móc càng đi càng xa, Hác Nhân sững sờ nghe xong, mới hiểu rõ hai việc:
Đầu tiên, hắn biết tại sao TV trong nhà không có tín hiệu rồi.
Quan trọng hơn, thứ 2, hắn biết lúc Lily đánh nhau với Vi Vi An tối hôm qua, viên gạch kia bị Lily ném bay đến đâu rồi...
Nhưng biết cái này thì có tác dụng đíu gì đâu!
Hác Nhân vắt chân lên cổ chạy đến cửa nhà mình, đầu tiên là thật sự cẩn thận quan sát xung quanh xem có đội X-MEN hay mấy phần từ khả nghi mặc đồ vest đen hay không, sau đó mới lấy chìa khoá mở cửa, nhưng mà chìa khóa còn chưa cắm vào bên trong ổ khóa thì cửa tự mình mở ra.
Vi Vi An đứng ở trước mặt mình, trên mặt còn mang theo cười: "Chủ nhà ngươi trở về?"
Hác Nhân tí nữa hụt hơi, thật vất vả thở ra, lăng lăng nhìn cô nương quỷ hút máu trước mặt, người được người khác nói là đã "Bay ra ngoài", sắc mặt biến ảo không ngừng: "Vi Vi An ngươi... Không phải bay đi sao?"
Vi Vi An khà khà cười gượng hai tiếng: "Ngạch, quả thật có chút tình huống nên ra khỏi cửa một lúc, nhưng giờ thì về rồi."
Hác Nhân: "..."
Cuộc sống sau này cũng phải đau tim vậy sao? !