Dị Thường Sinh Vật Kiến Văn Lục [Reconvert]

Chương 14 : Đơn vị làm việc vĩ đại


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Hác Nhân ngẩng đầu, trợn mắt mà nhìn dị tượng giữa bầu trời, miệng mở lớn —— hắn không nhìn thấy dáng dấp của chính mình, nếu có thể nhìn thấy, tuyệt đối sẽ coi mình là một tên mới từ bệnh viện tâm thần Thanh Sơn đi ra sau hai năm huấn luyện khôi phục. Một toà kiến trúc quy mô khổng lồ đứng chổng ngược trôi nổi trên đỉnh đầu hắn, hầu như có thể làm nứt tâm can người ta ra! Đó là một toà nhà lớn có đỉnh màu xanh, có chủ thể hình chữ thập cùng tòa nhà phụ ở hai bên thật dài, căn nhà lớn tường trắng đỉnh màu xanh, thanh lịch cao quý, làm cho người ta cảm giác như là pháo đài Âu Châu thời cận đại kết hợp với trang viên. Đằng sau kiến trúc chủ đạo còn có một toà tháp cao có kết cấu phức tạp nhưng đầy nghệ thuật, tháp cao và tòa nhà lớn có phong cách không hòa hợp với nhau lắm, nhưng khi nhìn tổng thể lại mang đến một loại cảm giác thần bí. Bản thân tòa nhà lớn được xây dựng trên một nền sân trắng tinh, chung quanh nó còn có thể nhìn mặt cỏ cùng hoa viên đầy sức sống, trong hoa viên có các ao phun nước loại nhỏ được phân bố đối xứng, mà ngay tại quảng trường nhỏ ở phía trước tòa nhà chính lại có một suối phun nhân tạo quả thực có thể dùng từ "To lớn" để hình dung. Các loại kiến trúc trên đều khiến cho người ta thán phục. Mà càng khiến người ta thán phục chính là: Tất cả những thứ này đều đứng chổng ngược ở trên trời! Ngay cả cái suối phun kia cũng đứng chổng ngược trên không trung, phảng phất hoàn toàn không để ý đến mặt mũi của cụ Newton gì hết. Đời này Hác Nhân chỉ từng nhìn thấy loại kiến trúc quy này mô trong ti vi, nhưng cũng chưa từng thấy loại quy mô kiến trúc này lấy phương thức quỷ dị như thế treo ở trên trời a, xuất phát từ bản năng nhân loại, hắn liền cảm giác bắp chân run run một cái, ý nghĩ đầu tiên chính là cái thứ này nện xuống thì làm sao bây giờ —— không trách hắn ngạc nhiên, dù cho ngươi để Schwarzenegger lại đây, mà nhìn thấy trên đỉnh đầu lăng không bay một tòa lâu đài to hơn cả khu dân cư nhà ngươi thì cũng run cầm cập thôi. Hác Nhân hoàn toàn có thể khẳng định lúc trước trên trời không có cái gì cả, hơn nữa hắn cũng phát hiện mặc dù trên trời treo ngược một ngôi nhà lớn như vậy, trên đất cũng không nhìn thấy bất kỳ bóng râm nào, hắn vẫn có thể cảm giác được ánh mặt trời nóng rát tưới lên người mình, khiến cơ thể xì xì đổ mồ hôi —— đương nhiên lúc này đổ mồ hôi cũng không trọn vẹn do mặt trời—— nói chung tất cả sự việc phát sinh trước mắt đã hoàn toàn vượt qua năng lực phân tích của một người bình thường như hắn, mãi cho đến khi điện thoại di động trong tay truyền đến một trận hô to kêu gọi hắn mới phản ứng lại: "Này này! Hác Nhân! Nhìn thấy căn phòng lớn trên trời không?" Hác Nhân đem điện thoại di động kề sát bên lỗ tai, ấp ủ rất lâu mới cảm thán một tiếng: "Con bà nó. . ." "Điều lệ thứ nhất cho công nhân ở đơn vị của chúng ta, là trước khi lãnh đạo chửi bậy công nhân không được phép bố láo, nhưng mà hiện tại ngươi còn đi nhận chức cho nên tùy ý, " người phụ nữ kia lẫm lẫm liệt liệt nói rằng, "Hiện tại rút tay từ trên tờ quảng cáo trung y ta, nhớ kỹ duy trì tầm mắt nhìn vào quảng trường, bằng không ngươi bay đến chỗ nào ta cũng mặc kệ." Vốn Hác Nhân chuẩn bị quay đầu rời đi, lúc này vừa nghe câu nói này nhất thời đổ mồ hôi lạnh toàn thân: May mà tay của hắn lúc nào cũng đỡ cột điện (bởi vì run chân) không buông ra, bằng không lúc này e sợ đã xảy ra vấn đề rồi! Hác Nhân biết mình ngày hôm nay là chạy không được, chỉ có thể cắn răng nhẫn tâm một lần, nhìn kỹ quảng trường trên bầu trời rồi buông tay. Trong giây lát này, trời đất quay cuồng, Hác Nhân cảm giác tựa hồ mình lập tức bị ném lên mấy trăm mét trên không, sau đó lại bị ném tới một cái địa phương không có trên dưới phải trái và trọng lực, sau đó ở mỗi phương hướng bị quay không biết bao nhiêu lần 360°, chờ đến lúc hắn cảm giác cơm giao thừa năm ngoái của mình sắp nôn ra thì loại cảm giác điên cuồng này mới thối lui như nước thủy triều, hắn phát hiện mình vẫn đứng trên mặt đất kiên cố, nhưng cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn thay đổi: Một cái ao phun nước khổng lồ ở trước mặt mình vui sướng cuốn lấy bọt nước, gió nhẹ thổi tới, mang theo một luồng gió man mát khiến cho người ta giãn hết cả lỗ chân lông toàn thân, hai bên là hoa viên toàn hoa thơm cỏ lạ tranh nhau khoe sắc, dưới chân là mặt đất chỉnh tề lát bằng đá trắng noãn, mặt đất này đến cùng có phải là tảng đá hay không, kỳ thực Hác Nhân cũng không dám khẳng định, nhưng hắn biết đây tuyệt đối không phải ximăng, nó nhẵn nhụi thanh lịch, mang theo cảm xúc giống như plastic trộn lẫn kim loại, là vật liệu kiến trúc hắn chưa từng gặp. Hác Nhân chậm rãi quay đầu đi, nhìn thấy một tòa nhà lớn màu trắng đỉnh màu lam phía sau mình. Quả nhiên không ngoài dự đoán, chính mình đã đi tới toà kiến trúc treo ngược vừa nãy nhìn thấy, như vậy nói cách khác. . . Hác Nhân kinh sợ ngẩng đầu, nhưng ngoài ý muốn chính là hắn vẫn chưa nhìn thấy mảnh đại địa nào khác, phía trên chỉ có bầu trời xanh với từng tầng mây thanh thản bay lượn, sau tầng mây tựa hồ từng dải cực quang rực rỡ đang bơi lội từ tốn. Hắn không nhìn thấy mặt trời, nhưng ánh nắng ấm áp không biết từ đâu vẫn cứ chiếu lệch xuống mặt đất. Lại dõi mắt nhìn ra xa xa: Quanh tòa nhà lớn này cũng không có vật gì che chắn tầm mắt, hai bên hoa viên cũng có một cái đại lộ chạy thẳng tắp, nhưng cuối con đường lại không có thứ gì, Hác Nhân nhìn thấy một mảnh sương mù sền sệt, tựa hồ nơi này bị một vòng sương mù bao phủ, thứ tồn tại duy nhất trong hoa viên này chính là mình. Cứ như là một hòn đảo sương mù bị cô lập ấy—— ý nghĩ này khiến Hác Nhân run cầm cập một thoáng, hắn ý thức được mình muốn đi về cũng là một vấn đề. Lúc này từ phía sau truyền đến một tiếng vang nhỏ "Kẹt kẹt" để Hác Nhân cấp tốc phục hồi tinh thần, hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện chiếc cửa lớn ở tòa nhà hoa lệ kia đã bị người đẩy ra, một cái. . . "Sinh vật" hình người nhìn qua phảng phất như là đám mây và điện lưu tạo thành từ bên trong đi ra. Hác Nhân chưa từng gặp loại "Sinh vật" kỳ lạ này, nó không phân biệt nam nữ, thậm chí không nhìn ra ngũ quan, toàn bộ "Người" hoàn toàn là do sương mù nửa trong suốt màu lam nhạt mơ mơ hồ hồ tạo thành, cái sinh vật kỳ lạ này có chiều cao hơn một người, cũng có kết cấu tứ chi giống nhân loại, mà ở trong thân thể sương mù của hắn có thể nhìn thấy điện lưu sáng sủa thỉnh thoảng lẩn trốn, tựa hồ những điện lưu này chính là xương cốt của hắn? Ngoài ra, Hác Nhân không thấy hắn ăn mặc bất kỳ quần áo gì. . . Phỏng chừng vật này cũng không cần mặc quần áo chứ? Hác Nhân hai ngày nay đã gặp phải quá nhiều chuyện ly kỳ, trước đó kiến trúc treo ngược càng làm cho thần kinh hắn trong nháy mắt được rèn luyện đến gần như hoại tử, bởi vậy khi nhìn thấy gia hỏa còn không được gọi là người này, Hác Nhân tuy rằng kinh ngạc nhưng còn không đến mức thất thố. Mà cái "Người khói xanh" kia thì lại gật gù với Hác Nhân, trong cơ thể phát sinh một trận tiếng điện giật bùm bùm, sau đó nghiêng người né ra, ra hiệu mời khách theo hắn vào nhà. Hác Nhân đánh bạo gia tốc hai bước đi theo "Người khói xanh" phía sau, đi vào căn nhà quỷ dị này. Phía trong tòa nhà rộng lớn như bề ngoài của nó vậy, từ cửa chính đi vào là một cái tiền thính rộng lớn sáng sủa, sau đó chính là một cái hành lang thật dài trải thảm đỏ. Hác Nhân đi phía sau sinh vật quỷ dị trầm mặc đó, vừa đi vừa cẩn thận từng li từng tí một quan sát tình huống xung quanh: Cả hành lang không có nguồn sáng nào, nhưng mỗi một tấc mỗi góc nơi này đều tràn ngập quang minh, hai bên vách tường thì lại treo rất nhiều bích hoạ không rõ hàm nghĩa, những bích hoạ này co vẽ những tháp cao và pháo đài cao vút trong mây, có bức miêu tả tranh cảnh tinh cầu và vũ trụ, còn có vài bức dĩ nhiên là tình cảnh tác chiến của các chiến hạm khổng lồ cùng quân đội công nghệ cao, mà còn có một vài bích hoạ thì lại vẽ phảng phất pháp sư đang phóng pháp thuật —— nói thật, những thứ đồ này treo ở đây vẫn đúng là không hòa hợp. Cuối cùng hắn còn nhìn thấy ở cuối hành lang có một bức bích hoạ vẽ nhằng nhịt hình con ba ba nhỏ như đám nhóc con vẽ xấu. . . Cái này thì hoàn toàn bó tay không hiểu được. Cuối cùng, hắn bị mang tới trước một cái cửa gỗ màu ám nâu nhìn rất hoa lệ và trầm trọng, Người khói xanh chỉ chỉ cửa gỗ, không chờ Hác Nhân mở miệng hỏi dò liền đột nhiên tiêu tan ở trong không khí. Hác Nhân nhún nhún vai, chỉ có thể nhắm mắt vỗ mấy lần ở trên cửa gỗ. Một cái giọng nữ rất dễ nghe từ sau cửa truyền đến, chính là nữ nhân trong điện thoại: "Đi vào, cửa không có khóa." Hác Nhân dùng sức đẩy cửa phòng ra, tất cả phía sau cánh của hiện ra trước mắt hắn. Đây là một gian phòng rất lớn hình bán cầu, giữa phòng bày ra một chiếc bàn màu tối nhìn qua rất nặng nề, mặt đất không có trải thảm, mà là một lớp chất liệu dạng gạch đá màu trắng bụi ôn hòa. Ở vách tường hình vòng cung của gian phòng đặt những chiếc giá hình cung, cũng không phải giá sách —— phía trên kia xếp đầy những thứ đồ chơi kỳ là mà Hác Nhân không nhìn ra tác dụng, có cái như là mô hình, có cái là thủy tinh đang nhấp nháy, còn có ô đặt một cái bánh rán đang gặm dở. Nơi đó quả thật có nửa cái bánh rán—— chính xác trăm phần trăm, trời mới biết tại sao! Mà ở mặt sau bàn lớn giữa phòng, một cô gái tóc dài màu trắng bạc ngồi đó. Một cô gái xinh đẹp để Hác Nhân thoáng ngây người, hơn nữa nhìn trẻ tuổi lạ kỳ, thậm chí có thể còn nhỏ hơn một chút so với Hác Nhân—— ít nhất nhìn qua là như vậy. Nàng khí chất lành lạnh, có con người màu nâu nhạt và một mái tóc trắng bạc màu băng tuyết, sống mũi cao thẳng, môi rất mỏng, lúc không nói chuyện làm cho người ta có một loại cảm giác rất khó tiếp cận (đương nhiên cũng có khả năng là Hác Nhân ảo giác, dù sao hắn hiện tại đã sắp coi đối phương là Ma vương tận thế), trên người của phụ nữ trẻ tuổi này mặc một bộ quần áo rất kỳ quái, giống như là trường bào màu đen, lại có chút giống áo gió cách tân, tuy rằng hình thức không quá thông thường, mặc ở trên người đối phương nhưng lại thích hợp đến lạ kỳ, không duyên cớ giúp đối phương mang đến một loại khí chất thần bí. Khi Hác Nhân ngây người, nữ nhân trẻ tuổi nở nụ cười, loại khí chất lành lạnh kia lập tức tiêu tan không ít, nàng đối với Hác Nhân gật gù, ra hiệu hắn ngồi xuống ghế ở bên cạnh, sau đó chỉ vào mình: "Ngươi có thể gọi ta là Độ Nha 12345, là thủ trưởng của ngươi sau này." Hác Nhân đang chìm đắm bên trong tâm tư tùm la tùm lum, cũng không lập tức chú ý đến đối phương giới thiệu tên của mình, chỉ là theo bản năng mà hỏi một câu: "Nơi này. . . Là nơi nào?" "Nơi này? Cục quản lý thời không, " nữ nhân tự xưng Độ Nha 12345 tỏ rõ vẻ tự hào, "Cục quản lý thời không EN35 nơi làm việc tại căn cứ Cảng Con Rùa, như thế nào, lợi hại không?" Hác Nhân: ". . ."