Dị Thường Sinh Vật Kiến Văn Lục [Reconvert]
Kế hoạch lúc đầu rất tốt, nhưng cuối cùng Hác Nhân vẫn không để Vi Vi An đi.
Đã nói từ đầu, hắn là người tốt—— việc không giúp được thì hắn không tham gia vào, nhưng khi mình đủ khả năng có thể giúp người ta, hắn tuyệt đối không có cách nào làm như không thấy. Đuổi Vi Vi An đuổi đi như thế, sau đó thì sao? Em gái quỷ hút máu này có vẻ như sống rất thảm, sợ rằng nàng không thể không ngủ đầu đường xó chợ, rồi tìm những phế tích hoang dã hay nấm mồ như lời nàng đã kể, không ăn không uống không nhà không việc làm, đến thời điểm đó, tùy tiện nàng đi vào cái trạm xe lửa nào cũng kinh động đến dân phòng, không phải cưỡng chế thu nhận chính là cưỡng chế trục xuất... Đáng thương biết bao a.
Một cái tiểu cô nương nhing thật xinh đẹp như thế, lại luân lạc đến mức độ này, là người bình thường đều không đành lòng.
Tuy rằng Hác Nhân cảm thấy là một quỷ hút máu, bản lãnh chân chính của nàng sợ rằng không đến nỗi lưu lạc tới loại trình độ đó... Nhưng không nói chắc được cái gì, có vẻ như hắn gặp cũng không phải cái quỷ hút máu bình thường, ngược lại trong các loại tiểu thuyết phim ảnh, chưa từng nói quỷ hút máu có thể ngốc đến nước này, vừa nghèo lại còn lập dị, đồng thời còn là cô nương tốt yêu thích nhân loại.
Nhưng hắn cũng không trực tiếp mở miệng để Vi Vi An ở không, người tốt lòng tốt có hạn, hắn còn không đạt tới cấp bậc thánh nhân, hơn nữa cũng phải cân nhắc đến cảm thụ của người bình thường giao tiền thuê nhà Lily, vì lẽ đó hắn chỉ có thể cân nhắc một tí để Vi Vi An tạm thời nợ tiền thuê nhà, đợi khi tìm được ví tiền (cơ hội xa vời) hoặc là tìm đến công tác kiếm tiền (cái này có chút cơ hội) rồi lại trả.
"Như vậy được không?" Vi Vi An tựa hồ không tin có chuyện tốt như thế từ trên trời giáng xuống, nàng khó mà tin nổi nhìn Hác Nhân, "Có khả năng thời gian rất dài ta mới có thể trả tiền a, tài vận của ta không tốt..."
Hác Nhân lông mày nhảy một cái: Nhìn cái vẻ mặt của em gái quỷ hút máu này, nghe cái kia khẩu khí đã nhận mệnh của nàng, cô nàng này bình thường sống thảm đến mức nào?
"Ngươi cũng đừng nghĩ cái gì, trước tiên cứ ở đây là được, " Hác Nhân vung vung tay, lại nhìn Lily đang tỏ rõ vẻ khó chịu một chút, " Cứ quyết định như vậy đi! Nơi này là nhà của ta, ít nhất phương diện phòng cho thuê ta quyết định."
Sau đó hắn nhìn về phía Vi Vi An: "Trên lầu có phòng trống, ta dẫn ngươi lên, nhưng mà hành lý ngươi đâu?"
Hắn sớm nên hỏi cái này: Lily từ thành thị khác lại đây đều kéo cái rương lớn hơn trăm mốt cân, trước mắt cái em gái quỷ hút máu này tổng không đến nỗi nghèo đến mức độ chỉ còn dư lại một bộ quần áo chứ?
"Ồ nha, ở bên ngoài!" Vi Vi An lúc này mới nghĩ đến hành lý của chính mình, mau mau đi ra ngoài đem một cái túi du lịch cũ mèm đặt ở hiên nhà vào: Vạn hạnh, tài vận của nàng vẫn chưa kém đến mức lan tràn đến vật phẩm, một bao lớn đựng đồ vật để ngoài thời gian dài như vậy đều chưa mất.
Nhìn thấy túi hành lý của Vi Vi An Hác Nhân lại không nhịn được thở dài: Hắn ngờ ngợ nhớ kỹ cha mình khi còn tại thế thường thường cõng một cái túi có hình thức gần như vậy đi công tác làm việc, mà cái túi đấy là của ông nội mình truyền lại...
Đời này hắn sẽ không tiếp tục xem điện ảnh có liên quan đến quỷ hút máu nữa.
Ngay lúc hắn chuẩn bị lên lầu giúp Vi Vi An dọn dẹp gian phòng, đột nhiên có một âm thanh "Ùng ục ùng ục" hầu như có thể xưng tụng vang dội truyền tới từ phía bên cạnh, Lily lúng túng xoa cái bụng: "Chủ nhà, chúng ta ăn cơm chưa?"
Hác Nhân ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ trong phòng khách, đã qua mười giờ sáng, ngày hôm nay dậy sớm náo loạn ầm ĩ một hồi, hắn suýt nữa đã quên, còn có một thứ gọi là ăn sáng: Cả cái nhà này cũng chỉ có duy nhất "Lăn" là được lấp đầy bụng mà thôi!
"Mịa nó, cuộc đời sống không bằng một con mèo." Hắn nói nhỏ tự giễu một tiếng, lập tức nghe được âm thanh kinh hỉ của Vi Vi An truyền đến: "A? Nơi này còn có cơm ăn? Cần trả phí ăn cơm ngoài không?"
Trên mặt thiếu nữ quỷ hút máu tràn trề kinh hỉ, Hác Nhân phi thường muốn ăn ngay nói thật nói cho nàng kỳ thực nơi này là không quản cơm,
Lúc này thuộc về thời kì đặc thù, nhưng nhìn thấy loại vẻ mặt hầu như chìm đắm trong hạnh phúc của đối phương hắn liền không nói được một câu: Cuộc đời... Luôn cảm giác một con quỷ hút máu hỗn đến trình độ như thế này quá đáng thương rồi!
Ăn sáng mà ăn vào giờ này, thì có lẽ gọi là bữa trưa luôn cho tiện, vì lẽ đó Hác Nhân vẫn quyết định nấu món mình am hiểu nhất —— mì gói. Thôi thì Lily nhìn đã thấy là loại người sói ăn tạp không kén chọn, mà Vi Vi An nghèo thế này phỏng chừng cũng sẽ không so đo phương diện này, lung tung nấu cho đủ bữa ăn là được. Đương nhiên trước khi vào nhà bếp hắn vẫn là quay đầu hỏi thiếu nữ quỷ hút máu một câu: "Vi Vi An, ngươi... Ăn cơm nước như người bình thường sao? Có người nói quỷ hút máu chỉ có thể uống máu, bình thường cơm nước ăn vào không tiêu hóa được."
Nói tới chỗ này hắn liền cảm giác cái cổ mình lạnh lẽo!
"Ta là Huyết tộc, không phải cấp thấp quỷ hút máu, " Vi Vi An đầu tiên là nghiêm túc sửa lại một chút, sau đó mới thật không tiện gãi mặt, " Huyết tộc khác xác thực chỉ có thể tiêu hóa máu tươi, nhưng ta có thể ăn đồ ăn phổ thông, hết cách rồi, hiện tại thời đại này mặc kệ người hay động vật, bệnh tật cổ quái kỳ lạ nhiều lắm, không cẩn thận uống phải máu không sạch sẽ liền đau bụng chừng vài ngày, trước khi hút máu còn phải kiểm tra mục tiêu có chứng nhận khỏe mạnh hay không, có những lúc có chứng nhận sức khỏe cũng là nhờ làm giả mà được... Thực sự không chịu được cái này, đã đến mấy năm ta chạm vào máu rồi."
Hác Nhân: "..."
Nhưng mà ngay khi hắn sắp đi vào nhà bếp, một trận chuông điện thoại di động vang dội đột nhiên từ tay vịn trên sô pha truyền đến, Lily liếc mắt nhìn, giơ chiếc điện thoại di động Nokia 110i đã có sắp tới năm năm lịch sử của Hác Nhân hô to gọi nhỏ: "Chủ nhà! Điện thoại! Một cái dãy số rất kỳ quái gọi tới!"
Hác Nhân hai ba bước chạy tới nhận lấy điện thoại di động, trong lòng còn nghĩ cái dãy số gì có thể xưng là " Dãy số rất kỳ quái ", kết quả vừa nhìn hắn quả nhiên há hốc mồm: Trên điện báo nhắc nhở thình lình một chuỗi chữ số, 00000012345!
Trên thế giới có loại dãy số này sao?
Tiếng chuông điện thoại di động đơn điệu vẫn cứ vang lên không ngừng như đòi mạng, cái điện báo quỷ dị kia biểu hiện rõ rõ ràng ràng trước mắt mình, Hác Nhân không nhịn được bấm bấm mặt để xác định mình không nhìn lầm, hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không, chuông điện thoại di động này càng ngày càng vang dội, đồng thời từ từ làm cho người ta một loại cảm giác từ bốn phương tám hướng truyền đến, hắn cảm giác điện thoại di động trong tay đang từ từ nóng lên, tiếng chuông một hồi lại nhanh hơn hồi trước... Loại giác quan thứ sáu từ nhỏ đến lớn kia cũng xao động lên rất quỷ dị, hắn bản năng cảm giác cái điện báo này tựa hồ không giống bình thường.
Cứ như ma nhập vậy, hắn không tự chủ được nhấn xuống nút nhận cuộc gọi, đưa điện thoại di động đặt ở bên tai: "Alo? Ai thế?"
Từ trong điện thoại di động truyền tới một giọng nữ rất êm tai, nhưng có chút như đang gào: "Này alo? Alo? Là Hác Nhân phải không?"
"Ngạch, ta là, " Hác Nhân vừa nói vừa hồi ức lúc nào mình tiết lộ số điện thoại di động cho người khác, đồng thời hồi ức lúc nào mình đã từng nhận thức một nữ nhân có âm thanh tương tự, nhưng căn bản không nhớ ra được, "Ngươi là ai?"
"Ngươi tạm thời đừng nói, " nữ nhân xa lạ ở đầu kia điện thoại di động lớn tiếng nói, nghe những tiếng ồn ở sau nàng hình như đang gọi điện tại một chỗ khá ồn ào, lúc ẩn lúc hiện còn có thể nghe được những tiếng rít quỷ dị, có lẽ là ở một cái công trường nào đó, "Chỗ của ta là... Nha, là một công ty mậu dịch xuất nhập cảng, hai ngày trước có phải ngươi nộp hồ sơ muốn tìm việc làm đúng không? Ta thông báo ngươi buổi chiều đến phỏng vấn. "
Công ty mậu dịch xuất nhập cảng? Hác Nhân sững sờ, sau đó nhớ tới quả thật có việc như thế, kúc trước hắn quyết định ra ngoài tìm việc làm xác thực cũng nộp không ít hồ sơ, nhưng trên căn bản đều là thử vận may mà thôi, dù sao mình cũng không có kinh nghiệm công việc gì, lại càng không phải là nhân tài chuyên nghiệp tốt nghiệp từ trường nổi tiếng, đến cửa nhà người ta xin việc đều bị đâm đầu vào tường gần 1 ngày, nên nộp hồ sơ hi vọng càng không có, không nghĩ tới hôm nay vẫn còn có người gọi mình đi phỏng vấn, hơn nữa nghe vào còn là một đơn vị khá tốt—— một cái công ty mậu dịch xuất nhập cảng nào đó?
Chính mình chó ngáp phải ruồi hay sao?
Nhưng hắn nhìn hai vị khách trọ mới trong phòng khách một chút, lúc trước nộp hồ sơ tìm việc làm là bởi vì không có khách trọ nên hết tiền, lúc đó bất đắc dĩ mới ra ngoài tìm việc, hiện tại có vẻ như có khách trọ...
Được rồi, mấy khách trọ này cũng không đáng tin lắm, một cái là người sói ngốc, một cái là quỷ hút máu mắt toét nghèo sắp chết đói, không nói những cái khác, lấy chủng tộc này của các nàng mà có thể đàng hoàng giao tiền thuê nhà cho mình Hác Nhân đều cảm giác khó mà tin nổi, hắn cảm giác mình không thể đem hi vọng sinh hoạt tiếp tục đặt ở sự nghiệp cho thuê nhà rồi.
Lúc này trong điện thoại di động lại truyền tới âm thanh thiếu kiên nhẫn của người phụ nữ kia: "Này! Ngươi còn đang nghe sao? Thông báo ngươi buổi chiều đến phỏng vấn!"
Hác Nhân suy nghĩ một chút, dùng sức gật đầu: "Được, buổi chiều ta đi qua."
Nữ nhân xa lạ cho hắn một cái địa chỉ có vẻ hơi gần đây liền cúp điện thoại.
Hác Nhân lăng lăng nhìn điện thoại di động hiện lên "Thời gian nói chuyện: 0 phút 0 giây", sau đó lật sang lịch sử cuộc gọi.
Trống rỗng, cái dãy số 00000012345 kia phảng phất chưa từng xuất hiện.