Dị Thường Sinh Vật Kiến Văn Lục [Reconvert]

Chương 1 : Vừa nãy còn rất bình thường


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
sau →

Hác Nhân, người cũng như tên, là một người tốt. Nhà ở một thành nhỏ vô danh phương bắc, nếu như Bắc Kinh dự định sửa lại vài ba chục vòng nữa thì cũng có thể miễn cưỡng xem như là dưới chân thiên tử, một tiểu nhân vật phổ thông chân chính, nếu như thẻ người tốt khắp thiên hạ đều treo ở trên đầu hắn miễn cưỡng cũng coi như là danh dương thiên hạ, đi trên đường không ai nhận thức, gương mặt ngoại trừ có chút mùi đàn ông thì chỉ coi như phổ thông, mục tiêu cuộc sống là làm một người tốt, ngoài ra không hề có gì đặc sắc —— đây chính là hắn. Hiện giờ là nắng tháng năm tháng sáu, phương bắc khí trời tuy rằng mát một chút, nhưng ban ngày nếu như đội mặt trời đi ở lối đi bộ cũng làm cho người ta tâm tình buồn bực, bởi vậy mà trung tâm thành phố chỉ toàn thấy xe cộ tuôn trào qua lại, nhưng không nhìn thấy có bao nhiêu người đi đường, mà thanh niên cao to, ăn mặc màu trắng sơ mi, quần màu xám, diện mạo phổ thông chính là một trong số ít người đi đường này. Hác Nhân trong tay nắm mấy tờ giấy, tận lực đi dưới hai bên bóng cây hoặc là dưới bóng kiến trúc râm mát, bên cạnh lối đi bộ tiếng còi xe cộ cùng tiếng ồn ào ven đường đều khiến cho lòng người lo lắng, nhưng những động tĩnh lung ta lung tung này dường như không thế nào ảnh hưởng tâm tình người trẻ tuổi này, hắn chỉ cúi đầu yên lặng đi, tình cờ lung lay chiếc áo sắp ướt đẫm vì khí trời của mình, sau đó cúi đầu nhìn tờ giấy trên tay —— trong đó hai phần là quảng cáo tuyển người, còn có một phần là vừa nãy đi ngang qua quảng trường một em giái học sinh phát tờ rơi,trên tờ rơi vẽ một cô nương xinh đẹp có nét mặt tươi cười như hoa, phía dưới thì lại in một hàng chữ lớn: bệnh viện phụ sản chuyên khoa Kim Vinh, trị liệu chuyên nghiệp... Hác Nhân cảm thấy học sinh thời đại này càng ngày càng không chuyên nghiệp, lúc trước hắn bên ngoài làm thêm phát tờ rơi chưa bao giờ nhét thứ này vào tay một thằng vừa nhìn đã biết FA, nhưng bất kể nói thế nào, loại tờ rơi chất liệu cứng này quạt gió mát tay thật. "Cuối cùng hai chỗ, còn không được thì thôi." Hác Nhân lầm bầm nhìn trong tay hai phần quảng cáo tuyển dụng cuối cùng, may là hai chỗ này gần nhau, hắn có thể làm nhanh cho xong "Nhiệm vụ" ngày hôm nay, mà một nhà đầu tiên, là một công ty quảng cáo mà nhìn từ ngoài đã không thấy có bao nhiêu tương lai, nhưng mà tên cửa hiệu của người ta bá đạo a: Công ty văn hóa truyền thông phát triển và mở rộng Ngân Hà, vừa nghe cái tên cũng biết công ty này nửa năm tất đóng cửa, Hác Nhân lúc đầu chính vì cái danh này mà đến, mục đích chủ yếu không phải xin việc, mà là muốn xem ông chủ nghĩ ra nổi cái tên thần kỳ như vậy cho công ty của mình là bậc cao nhân phương nào. Hắn tràn đầy phấn khởi lết mấy trăm mét mới vòng qua vòng bảo hộ cách ly đường cái, sau đó đội nắng chạy đến trước cửa công ty quảng cáo có cái tên đặc biệt tinh tướng này, kinh ngạc phát hiện —— công ty này quả nhiên đóng cửa, bảng hiệu còn treo, nhưng thông báo đóng cửa đã dán trên kính, ngày là hai ngày trước, mà trong tay hắn thông báo tuyển dụng là bốn ngày trước... Đây thực sự cái thế giới biến chuyển theo từng ngày, thời đại này trước hai ngày công ty đóng cửa còn muốn thuận tiện tuyển hai công nhân giải sầu sao? Tiện tay đem tờ thông báo tuyển dụng vo thành đoàn đáp vào thùng rác ven đường, Hác Nhân cúi đầu nhìn tờ giấy cuối cùng, hai giây đồng hồ sau đó cũng vò thành cục ném đi nốt, thuận tiện hắn nghĩ lại, hai ngày trước mình sàng lọc hai tờ này có phải mù hay không—— công ty giao thông công cộng tuyển một nhân viên văn phòng, yêu cầu là hai mươi lăm đến bốn mươi tuổi, ưu tiên người chịu được khổ cực và có kinh nghiệm làm việc, giới tính nữ. Hắn cầm hai tờ giấy lộn này chạy đến tận trung tâm thành phố, chỉ vì xem một công ty quảng cáo trước khi đóng cửa hai ngày còn tuyển nhân viên, tiện thể xem cửa kính nhà nó sáng cỡ nào, thực là ăn no rảnh háng mà. Hác Nhân, giới tính: nam, người yêu: giới tính phải là nữ, tuổi tác hai mươi lăm tuổi, không thói xấu, ưu điểm là không kén ăn, hiện nay độc thân, thân bằng cố hữu không có mấy cái, sống trong một căn nhà nhỏ ở thành bắc nơi cha mẹ lưu lại, giống với đại đa số nam thanh niên, mục tiêu cuộc đời của hắn là tại năm 25 tuổi có thu nhập một tháng 10 vạn. Cưới một người vợ đẹp đẽ, nếu có thể tốt nhất là mua thêm được chiếc xe, không có cách nào hiếu thuận với cha mẹ rồi, vì thế ít nhất phải sống thật tốt để cho nhà không mất mặt, hiện tại danh sách ước mơ của hắn đã hoàn thành 1/3 rồi: Năm nay hắn 25 tuổi. Đây thực sự là một cố sự bi thương. Hôm nay hắn vào thành phố muốn tìm việc làm, nhưng cá nhân hắn đối với việc này cũng không có nhu cầu nào bức thiết quá: Phía trên đã nói rồi, Hác Nhân ở trong một căn nhà cũ cha mẹ lưu lại, hẳn là cảm tạ thế hệ trước đã lưu lại gia nghiệp, ít nhất nhà này rất lớn —— đó là một tòa nhà hai tầng kiểu cũ, đã sửa thành kết cấu nhà trọ cho thuê. Mấy năm nay, Hác Nhân vẫn dựa vào cho thuê phòng duy sinh, chỉ là nơi mình ở thực sự quá xa xôi, thậm chí xa xôi đến trình độ muốn chờ nhà nước quy hoạch lấy tiền bồi thường cũng phải có cái kế hoạch 18 năm sau mới được, vì lẽ đó tiền cho thuê nhà tuy không hề ít, nhưng cũng tuyệt đối phát tài không nổi, tuy có thể giúp cho tên đàn ông độc thân như hắn có thể sống những tháng ngày dư dả, nhưng cũng giới tại đây thôi. Bình tĩnh mà xem xét có loại thu nhập ổn định này Hác Nhân là không cần thiết đi ra tìm công việc gì, nhưng mà con người nha, sống rảnh qúa thì sinh ra lập dị, luôn cảm giác mình nên nỗ lực một lần, khai thác con đường nhân sinh, hơn nữa có nguyên nhân trọng yếu hơn —— chỗ nhà cũ mình tọa lạc ở địa phương xa qua, xa đến trình độ sắp thoát ly văn minh nhân loại, từ sau khi đôi vợ chồng cuối cùng chấm dứt hợp đồng thuê nhà, gần non nửa năm nay không người đến thuê phòng, nhìn hai tầng "Nhà trọ" trống rỗng mấy tháng liên tục, Hác Nhân từ tâm can ý thức được một chuyện: Trừ đội quy hoạch thị chính nhắm vào khu nhà của hắn, bằng không hắn muốn sống tiếp e rằng chỉ có ra ngoài làm việc. Ở nhà nghiên cứu thành thị quy hoạch ba ngày, Hác Nhân cho rằng quanh nhà mình sau đêm mai trở thành trung tâm thương mại có độ khả thi hơi nhỏ, cân nhắc đến việc một thằng đàn ông như hắn không thể ăn không rỗi việc được, hắn rốt cục quyết định trước tiên tìm cái công tác, ít nhất có thu nhập duy trì sinh hoạt mà. Nói thế nào thì năm đó chính mình cũng là người đàn ông tốt, đi làm thêm lấy tiền đóng học, càn khôn sáng sủa thế này chính mình còn có thể chết đói hay sao? Nhưng mà vận mệnh không theo ý chí, một ngày nay hắn hắn ngoại trừ chạy lung tung ngoài phố trên căn bản... cũng chỉ sót lại chạy linh tinh mà thôi. Nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, Hác Nhân chậm rãi xoay người, quyết định nghỉ ngơi tại một chiếc ghế dài dưới bóng cây ven đường, chờ một giờ nóng nhất buổi trưa qua đi kiếm quán cơm đút no bụng, sau đó ngồi xe về nhà. Cũng may mà đây là tòa thành nhỏ phương bắc, ngay cả thành phố tuyến 3 cũng không được, mặc dù phát triển kinh tế rất nhanh, nơi này còn duy trì được cái thoáng mát và thanh thản của thành phố nhỏ: Ít nhất thành thị công cộng quy hoạch liền khá tốt, cây xanh tỏa bóng, liền ngay cả địa phương tấc đất tấc vàng như trung tâm thành phố cũng không có thiếu công viên nhỏ có thể nghỉ ngơi. Hắn tìm trang giấy lau khô ghế dài, sau đó dửng dưng nằm xuống, dùng tấm giấy in logo bệnh viện phụ khoa che chắn ánh mặt trời, sau đó tùy ý nghỉ ngơi. Đương nhiên, hẵn cũng không dám ngủ thiếp đi như vậy, dù sao thời đại này trộm vặt càng ngày càng nhiều, không đủ người tốt cho bọn nó tai họa, mặc dù trong túi mình cũng không có gì quý giá cho người ta móc, hắn cũng chỉ định ngả lưng nghỉ ngơi tí, ít nhất tán tán thời tiết nóng trên người. Nhưng ngay khi hắn vừa ngả lưng chưa được 1 phút, ánh mặt trời chiếu xuyên qua viền tờ rơi ảm đạm xuống, hình như là có người đi tới bên cạnh mình. Hác Nhân ngoài ý muốn thò mặt ra, kinh ngạc phát hiện bên ngoài đã là mặt trời chiều ngã về tây, mà một cái bóng người nữ tính kiều tiểu lại gầy gò đang đứng ở bên cạnh mình, bóng người này vừa vặn che chắn ánh tà dương đã chìm xuống, vì phản quang mà không thấy rõ dáng dấp vị nữ tính này, chỉ có thể thông qua một cái đường viền lờ mờ xác nhận đối phương là một cô nương tóc ngắn thon thả. "U, ngươi tỉnh rồi?" Cô nương xa lạ này tựa hồ là người dễ bắt chuyện, vừa phất tay vừa lẫm lẫm liệt liệt theo sát chính mình chào hỏi. Hác Nhân lập tức ngồi dậy, hắn đầu tiên là kinh ngạc nhìn cảnh sắc chung quanh một chút, xác nhận hiện tại thật sự đã là trời chiều, chính mình nguyên bản chỉ dự định nghỉ một hồi nhưng thật sự là đã qua nửa ngày, sau đó hắn mới có cơ hội chăm chú đánh giá người xa lạ trước mắt. Lúc này cô nương xa lạ tựa hồ cũng rốt cục ý thức được chỗ đứng che nắng khiến người ta không thấy rõ dáng dấp của mình, nàng nhếch miệng nở nụ cười, hơi nghiêng người sang làm cho đối phương có thể thấy rõ dáng dấp của mình. Một cô gái rất xinh đẹp —— đây là ấn tượng đầu tiên của Hác Nhân. Đối phương một thân trang phục rất mát mẻ, trên người mặc áo bó ngắn tay màu trắng, cổ áo trên chế thêm một mảnh trang sức plastic chó con, hơi có chút tính trẻ con, bên dưới là quần soóc thâm sắc + dép lê, xem như một nữ sinh viên đại học lén lút trốn tiết đi dạo phố. Cô gái tới làm quen này có một mái tóc ngắn ngang vai, có lẽ là rất yêu thích vận động đi, da dẻ mang theo một chút màu vàng nhạt, khỏe mạnh lại tràn ngập ánh mặt trời, dung mạo của nàng tú lệ đáng yêu, làm cho người ta chú ý nhất chính là đôi mắt to linh động kia, tràn ngập sức sống hơn bất cứ đôi mắt nào Hác Nhân đã gặp, phảng phất như bạn có thể cảm nhận tất cả tinh khí thần trong đôi mắt đó. Mà ở sau lưng nàng, là một cái vali du lịch cỡ lớn xem ra khá nặng. Nhìn Hác Nhân ngẩn người ra, cô nương xinh đẹp tóc ngắn nở một nụcười khúc khích xán lạn chưa từng có (tuy rằng nói như vậy có vẻ như có chút không hợp, nhưng Hác Nhân xác thực cho rằng đây chính là cười khúc khích), nụ cười kia sạch sẽ mà thuần túy, thời đại này tựa hồ đã rất ít có thể nhìn thấy trên mặt những cô gái cùng tuổi, đối phương thò tay vào bọc nhỏ bên người sờ soạng nửa ngày, rốt cục lấy ra một tấm giấy nhăn nheo đưa tới trước mặt Hác Nhân: "Làm phiền, xin hỏi một chút ngươi biết chỗ này ở đâu không?" Hác Nhân vỗ vỗ khuôn mặt để cho mình tỉnh táo lên, trước tiên mặc kệ cái cô nương lỗ mãng này là ai, cúi đầu nhìn địa chỉ trên giấy... A đù cái này không phải địa chỉ nhà mình sao? !