Đại Huyền Đệ Nhất Duệ Thám
Đêm dài lành lạnh, ánh trăng nhập cửa sổ.
Trong một gian phòng ở quận nha, đèn đuốc sáng sủa, ánh nến lay động, truyền đến tiếng nước chảy đứt quãng.
Nguyên Châu nữ tử Thiếp Mộc Nhi Anny, đang nghiêm túc rửa chân cho Từ Tôn.
Nhìn dung nhan tuyệt thế trước mắt, Từ Tôn nhìn nhập thần, đúng là kìm lòng không đặng vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm cái cằm của mỹ nhân.
Trong khoảnh khắc, bầu không khí trở nên kiều diễm lay động, Anny chậm rãi ngẩng đầu, một đôi đôi mắt to sáng ngời sở sở động lòng người, làm cho Từ Tôn rung động trong lòng ngứa ngáy.
Một khắc này, hắn rất muốn chiếm lấy dung nhan tuyệt thế này làm của riêng, thế nhưng là... Không biết bởi vì cái gì, trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên một ý niệm, để hắn nháy mắt khôi phục lý trí, buông lỏng tay ra.
Lúc này, Anny vội vàng lau khô hai chân của Từ Tôn, sau đó bưng lên bồn rửa chân, chỉ vào giường chiếu lạnh lẽo hỏi:
"Đại nhân, có cần hay không..."
Anny ý tứ, là hỏi Từ Tôn có cần làm ấm chăn hay không?
Nhưng mà, Từ Tôn lại không chờ nàng nói hết lời, liền đã lắc đầu.
Anny minh bạch tâm tư Từ Tôn, lúc này bưng chậu gỗ lui ra khỏi phòng...
Cửa phòng quan bế, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Rất khó tưởng tượng, bên trong gian phòng cách đó không xa, sáng hôm nay vừa mới trải qua một trận giết chóc, thi thể dù đã được đưa đến nghĩa trang, nhưng huyết tinh còn tại.
Từ Tôn biết mình không cách nào ngủ yên, liền mặc vào giày đi tới bên cửa sổ.
Nhìn xem quận nha đơn sơ, trong đầu hắn không khỏi suy nghĩ ngàn vạn, nhớ lại những chuyện đã xảy ra sau khi đến Vĩnh Huy.
Thời gian không dài, lại mấy chuyến hung hiểm, nhất là một trận chiến trong Quan Lan điện tại Vĩnh Hưng bảo, mình hơi kém mệnh tang tại chỗ.
Nghĩ tới Nga Mi Thứ bay tới kia, Từ Tôn liền không thể không nhớ tới Khổ nương.
Đến lúc này, Khổ nương vẫn chưa trở về.
Không biết, nàng là bị thương khi đối chiến với Vạn Sĩ Phong, hay là đi không từ giã?
Ai...
Sau một tiếng thở dài, Từ Tôn vậy mà nhớ tới một ca khúc hợp với tình hình, thế là liền nhẹ nhàng hừ hát lên:
"... Tối nay ngươi có thể hay không tới, ngươi yêu còn ở đó hay không. Giả sử mất đi ngươi là ai muốn tương lai đến, ai muốn phương tâm rời đi. Tối nay ngươi có thể hay không tới, ngươi yêu còn ở đó hay không, chỉ muốn có ngươi cùng độ tương lai, bồi bạn ta yêu nhau..." (Bài kim dạ nhĩ hội bất hội lai - 今夜你会不会来 – Lê Minh)
Từ Tôn động tình ngâm nga, lại là quốc ngữ lại là tiếng Quảng đông, nhưng bất kể hát như thế nào, cũng chỉ biết vài câu mà thôi.
Hát xong, khi Từ Tôn chuyển thân, một màn ngạc nhiên xuất hiện, liền thấy trên giường một nữ tử áo đen như quỷ mị xuất hiện, chính là —— Khổ nương! ! !
Oa nha...
Nếu là đặt ở thường ngày, Từ Tôn chắc chắn sẽ dọa bên trên nhảy một cái, nhưng giờ phút này nhìn thấy Khổ nương xuất hiện, hắn chẳng những không có kinh hãi, ngược lại phá lệ kinh hỉ, đồng thời còn lĩnh ngộ cái gì.
Mình đứng tại bên cửa sổ, cửa là đóng, Khổ nương bỗng nhiên xuất hiện ở trên giường chỉ có một khả năng, đó chính là nàng đã sớm ở bên trong gian phòng này!
Từ Tôn nhìn xem xà nhà rách nát, lại nhìn xem đồ dùng đơn sơ trong nhà, cái nhà này tuy nhỏ, nhưng giấu người vẫn có khả năng.
"Khổ nương, ngươi về đến rồi!" Từ Tôn mau tới trước chào hỏi.
Thân thể của Khổ nương vẫn thẳng tắp ngồi ngay ngắn ở trên giường, hai con mắt ưng lệ thâm trầm, khiến người không rét mà run.
Nàng không có mang mạng che mặt, có thể thấy được tóc ngắn đã mọc ra trên đầu nàng, cùng vết sẹo bắt mắt trên hai gò má.
"Ừm... Cái kia..." Từ Tôn bận bịu trở lại giường, ngồi bên người Khổ nương nói "Ngươi không sao chứ? Vạn Sĩ Phong là đối thủ của ngươi sao?"
Kết quả, Khổ nương như cũ không có trả lời.
Tốt a...
Từ Tôn vốn muốn hỏi Khổ nương chủ đề liên quan tới quan tài sắt, bây giờ nhìn lại, vẫn là không nên mở miệng.
Thế là, Từ Tôn cũng không có già mồm gì, giống ngày xưa, trực tiếp nằm trên đùi Khổ nương, bắt đầu nói cho nàng sự tình liên quan tới án “Ác quỷ giết người”.
Từ Tôn cảm giác, Khổ nương như bóng với hình, có lẽ căn bản không có rời đi mình quá xa, cho nên sự tình phát sinh sau trận chiến ở Quan Lan điện, nàng cũng rõ như lòng bàn tay.
Cho nên, mình cũng không cần thiết giấu giếm, dứt khoát một mạch nói ra, thậm chí ngay cả khẩu dụ của Thái hậu cũng không ngoại lệ.
"Không biết, lần này đi thánh đô là phúc là họa?" Từ Tôn nói "May mắn có ngươi ở bên cạnh ta. Khổ nương a, ngươi xem một chút, nếu không ngươi mở điều kiện, chúng ta lại ước hẹn thêm mười năm tám năm được không..."
Khổ nương tựa hồ không có hứng thú đối với những gì Từ Tôn giảng thuật, từ đầu đến cuối thờ ơ. Nhưng ai biết, khi Từ Tôn đang lắm mồm càm ràm, Khổ nương bỗng nhiên nhẹ nhàng vuốt ve mặt của Từ Tôn, nói chuyện:
"Ngươi vừa rồi hát cái gì, lại hát một lần..."
"..." Từ Tôn vạn vạn nghĩ không ra, nàng vậy mà nói chuyện trong lúc mấu chốt này, hơn nữa còn đưa ra yêu cầu kỳ quái như thế.
Tốt a!
Thỏa mãn ngươi!
"Tối nay ngươi có thể hay không tới, ngươi yêu còn ở đó hay không..."
Hát xong sau, Từ Tôn còn chưa đã ngứa, lại bổ một bài « Nữ nhân hoa »: "... Nữ nhân hoa, chập chờn tại trong hồng trần, nữ nhân hoa, theo gió nhẹ nhàng đong đưa..." (Nữ nhân hoa – Mai Diễm Phương).
Vẫn là Khổ nương, vẫn là gối lên trên đùi Khổ nương, nhưng lần này, khi Từ Tôn ca hát, lại lần đầu tiên cảm nhận được trên thân Khổ nương truyền đến ba động.
Cứ việc ba động kia phi thường yếu ớt, nhưng Từ Tôn tựa hồ như nhìn thấy ánh rạng đông để dò xét phá án “Quan Tài sắt”...
...
Hai ngày sau, Từ Tôn xử lý xong công việc tiếp sau ở Vĩnh Huy quận nha, đem tất cả sự vụ giao cho quận thừa Điền Mộ Dung, để Điền Mộ Dung tạm thay chức vụ quận trưởng.
Điền Mộ Dung chưa tỉnh hồn, kinh sợ, hắn biết không bao lâu, Đường châu liền sẽ phái tới quận trưởng cùng quận thừa mới, thay cho hắn.
Dù sao, chức vị quận thừa của hắn lai lịch bất chính.
Đào Lãng đã bị A Tu Tử bọn người bí mật xử trí, cho nên Từ Tôn không cần lại báo cáo kỹ càng cụ thể hồ sơ án “Ác quỷ” ở Vĩnh Huy.
Chỉ là dựa theo lệ cũ, cho Đường châu phủ nha viết một phong công văn, đơn giản báo cho Lý Nham những việc đã xảy ra ở Vĩnh Huy.
Bất quá, mọi người trong lòng đều rất rõ ràng, đây bất quá là đi cái hình thức mà thôi.
Không chừng chờ công văn đưa đến thời điểm, Lý Nham đã không phải là Đường châu Thứ sử.
Dứt bỏ án “Quan Tài sắt” cùng sự kiện ở Thượng Nguyên thành, vẻn vẹn từ tình huống ở Vĩnh Huy đến xem, nhưng thấy phía trên sớm đã bất mãn với Lý Nham, chỉ sợ kiếp sống chính trị của hắn đã kết thúc.
Cứ như vậy, Từ Tôn một nhóm người chỉnh lý tốt bọc hành lý, đi tới bến tàu sông Khổ, chuẩn bị lên thuyền rời đi Vĩnh Huy.
Trên bến tàu, Lý Dung Nhi sớm đã vì Từ Tôn bọn người chuẩn bị kỹ càng một chiếc thuyền lớn, buồm tung bay, tinh kỳ phần phật, biết bao khí phái.
Hỏa A Nô cùng Anny dẫn đầu lên thuyền, sau đó chính là bọn thị vệ dẫn theo hành lý lần lượt đi đến boong tàu, trên thuyền các thủy thủ thì ân cần hỗ trợ.
Trên bến tàu, Lý Dung Nhi đương nhiên phải tự mình tiễn đưa, có thể thấy nàng mặc vào thanh bào của Huyền Đạo, tay cầm phất trần, nhìn qua rất là tinh thần.
Nhưng đi tới gần nhìn kỹ, lại có thể thấy được sắc mặt nàng vàng như nến, bờ môi trắng bệch, hiển nhiên thương thế chưa khôi phục.
"Lần này, thật sự là làm phiền Lý bang chủ, " Từ Tôn ôm quyền nói tạ, "Mượn thuyền thuận phong của ngươi, bản quan có thể sớm ngày hồi kinh a!"
"Đại nhân cũng không nên nói như vậy, " Lý Dung Nhi lên dây cót tinh thần đáp lễ, "Đây đều là ta Tam Hà bang phải làm, đại nhân cứu vãn bang ta trong thủy hỏa, ta Tam Hà bang sẽ khắc trong tâm khảm, ngày khác sẽ báo đáp.
"Lại nói, ta Tam Hà bang lấy thuỷ vận mà sống, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi..." Lý Dung Nhi chỉ vào thuyền lớn, "Mời Từ đại nhân theo ta lên thuyền, ta đến vì ngươi giới thiệu chủ thuyền..."
"Tốt tốt tốt, làm phiền!" Từ Tôn cùng Lý Dung Nhi sóng vai đi đến boong tàu.
Khi Từ Tôn cùng Lý Dung Nhi lên thuyền, một đôi mắt trong đám người đang chăm chú nhìn vào bọn hắn.
Sau khi Từ Tôn hai người tới boong tàu, Lý Dung Nhi liền hướng Từ Tôn dẫn tiến chủ thuyền, sau đó giới thiệu hạng mục công việc đi thuyền.
Mà đúng lúc này, Liễu Đông cưỡi ngựa xe chậm rãi đến, chỉ cần đem xe ngựa lái đến trên thuyền, Từ Tôn bọn người liền có thể lên đường.
Kết quả, ngay thời điểm này, trên boong tàu bỗng nhiên truyền đến một tiếng kinh hô:
"Này! Người nào! !?"
Ngay sau đó, trong khoang thuyền truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt.
"A?"
Từ Tôn đang nói chuyện với Lý Dung Nhi, nghe tới tiếng đánh nhau, hai người vội vàng vào trong khoang thuyền xem xét.
Không nghĩ tới, Từ Tôn hai người tiến vào khoang tàu không lâu, trong khoang thuyền liền đột nhiên tuôn ra một ánh lửa, theo một trận tiếng vang ầm ầm, ánh lửa ngút trời, cả chiếc thuyền lớn phát sinh mãnh liệt bạo tạc, nổ một cái vỡ nát...
--------------------------
Nghe nhạc thì copy link, bỏ dấu () giữa dấu chấm nhé.
Nữ nhân hoa : https://www(.)youtube.com/watch?v=HZf26r_DplA
kim dạ nhĩ hội bất hội lai : https://www(.)youtube.com/watch?v=eUL6rkTAPhY